CHƯƠNG 61: KIM SA BAN
Dịch giả: Luna Wong
Một đêm qua đi, gió êm sóng lặng.
Dương Thanh Già cùng mọi người ăn xong cơm sáng, mới khoan thai đi tới boong thuyền.
Bốn hải tặc hôm qua bắt được kia bị buộc tay buộc chân dính một đêm mưa, đang yên đầu cúi não bị mặt trời vừa lên nướng.
“Tắm tròn một đêm, đầu óc thanh tỉnh chưa?” Nàng đi tới, rũ mắt hỏi.
Bốn người kia nghe động tĩnh tất cả đều ngẩng đầu lên, đều xin tha.
“Vậy hãy nói một chút, cấp trên của các ngươi là ai?”
Vừa hỏi cái này, bốn người này tất cả đều im lặng không lên tiếng.
Dương Thanh Già cũng không gấp, nàng nói: “Ta là một người làm ăn, không muốn động thô, bất quá nếu như các ngươi tiếp tục khăng khăng một mực, ta cũng không ngại phá một lần lệ.”
“Vị cô nãi nãi này, là huynh đệ chúng ta hữu nhãn vô châu chọc tới tôn đại phật như người, người đại nhân không nhớ tiểu nhân qua, bỏ qua cho tiểu nhân đi, tiểu nhân không dám nữa.”
“Đúng vậy, cũng không dám … nữa . . .”
“Cô nãi nãi khai ân đi. . .”
“Tha cho chúng tiểu nhân lần này đi. . .”
“. . .”
Trong lúc nhất thời tiếng cầu xin tha thứ liên tiếp, bốn người này nhìn ra Dương Thanh Già là một chủ sự, vì vậy kêu “Cô nãi nãi”, “Nữ Bồ Tát” liên tục.
Dương Thanh Già chờ bọn hắn kêu xong, chích hỏi một câu: “Nói, hay không nói?”
Bốn người kia ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, có chút do dự, nhưng như trước mím môi không khai.
Dương Thanh Già lãnh suy nghĩ, đầy mắt tính toán lại câu khóe miệng cười cười, vừa nhìn có chút một tà tính.
Nàng trực tiếp đưa tay lấy chủy thủ Đoàn Duy đặt bên hông ra, ngồi xổm xuống, chọn một người nhìn như là tâm phúc trong đó.
Chủy thủ mang theo vỏ thông bách dài nhỏ lưu chuyển thưởng thức giữa các chủy thủ, đẹp lại nguy hiểm.
Dương Thanh Già xoay chủy thủ, rút ra khỏi vỏ, đao phong dưới ánh mặt trời chiếu rọi lòe ra một đạo hàn quang.
“Hỏi lại ngươi một lần cuối cùng, nói hay là không?” Nàng lạnh nhạt nói.
Người nọ có râu quai nón, hột mồ hôi lớn chừng hạt đậu từ trên trán lăn xuống tới.
Nét mặt của Dương Thanh Già không chút biểu tình, tay siết chủy thủ nổi gân xanh, nàng kéo cánh tay của người nọ, vén tay áo của hắn.
“Ta đến đi.” Đoàn Duy tiến lên phía trước nói.
Dương Thanh Già vẫn chưa đáp lại, ánh mắt của nàng dao động một cái chớp mắt, lập tức lại ép buộc bản thân nhìn mắt của người kia, nàng cố sức rạch một lỗ hổng không sâu không cạng trên cánh tay của hắn.
Nàng cố ý chọn tĩnh mạch, máu chạy cũng không nhanh, “Tí tách” một hồi liền có một vũng nhỏ trên mặt đất, người nọ bắt đầu kêu r.ên.
Tất cả mọi người tại chỗ cho là nàng dùng loại phương pháp này để bức cung, lại không nghĩ rằng nàng đứng dậy móc khăn ra lau khô chủy thủ, trả lại cho Đoàn Duy, nói: “Dùng cột buồm treo người này trên mặt biển.”
Đoàn Duy sửng sốt, có chút kinh ngạc nhìn nàng.
“Treo lên.” Nàng xoay người, lại lặp lại một lần.
Đoàn Duy ám thở dài, vung tay lên, Tào Lôi và Tào Đình lập tức tìm cột buồm dài dự bị, một đầu cột cánh tay đã bị thương của hải tặc, hai chân hắn cột trên cột buồm, đưa ra ngoài mạn thuyền tầm nửa trượng, đầu hướng xuống dưới, treo cách mặt biển chưa tới một trượng.
Máu bị trọng lực ảnh hưởng, tích tí tách lịch từ vết thương chảy ra, rơi xuống biển rộng.
Bookwaves.com.vn
Hàm răng của người bị treo run khanh khách, hắn kêu thảm, Dương Thanh Già đưa lưng về phía hắn, thủy chung thờ ơ.
Không được một nén nhang, mặt biển thâm lam sắc liền hiện lên một vùng bóng lớn, bóng kia thập phần quỷ mị tới lui tuần tra đến phụ cận quảng thuyền.
“Ta nghe nói, biển này có cá mập ăn tươi nuốt sống, bất quá ta lại là chưa thấy qua, hôm nay vừa lúc có bốn người các ngươi làm mồi câu, không ngại câu mấy con thử xem, ” nàng nhìn ba người bị trói trên trên boong thuyền, ôn thanh nói: “Đứng xếp hàng từng người một, không vội.”
Nàng nói vừa xong, dưới mặt biển bên thuyền ẩn núp hai ba con cá mập liền nhảy dựng lên, luân phiên giương miệng to như chậu máu cắn phía con mồi mang theo mùi máu tươi bị treo ngược.
“A. . . ! ! !” Người nọ hô tim và mật muốn nứt ra.
Độ cao cá mập nhảy hữu hạn, răng nanh sắc nhọn răng kéo được một khối vải trên cánh tay rũ xuống của hải tặc kia.
Dương Thanh Già để vị trí treo người rất xảo diệu, tuy rằng cắn không được, nhưng mắt thấy một cái miệng to như chậu máu ngay cách mình chưa tới nửa thước, cái loại lực đánh vào tâm lý này, dù là hải tặc trong ngày thường hung thần ác sát, gϊếŧ người như ngóe, cũng không chịu được.
Ba người kia trợn to đôi mắt nhìn đồng bạn bị treo ở trên mặt biển, kịch liệt giằng co, một người trong đó tuổi có chút lớn co quắp vài cái, dưới thân chậm rãi chảy ra một vũng trọc dịch, một mùi tử nướ© ŧıểυ hôi lập tức lan tràn trên boong thuyền.
Cái tay đặt ở sau người của Dương Thanh Già chặt siết chặt góc áo, nét mặt lại gần như tàn khốc lãnh tĩnh, nàng lại hỏi một câu: “Khai, hay không khai?”
“Tiểu nhân khai! Cô nãi nãi tha mạng! Tha mạng! Tha mạng!” Người bị treo ngược kia cao giọng nói nước mắt giàn giụa tứ tung.
Dương Thanh Già lập tức nói với Đoàn Duy: “Nhanh chóng thả hắn xuống!”
Hai huynh đệ Lôi Đình lưu loát thả người về boong thuyền, người nọ không chút máu nào lại thêm kinh hách quá độ, đã hôn mê.
Dương Thanh Già vội la lên: “Đỡ hắn vào trong khoang thuyền, lập tức trị thương cho hắn!”
Thẩm Sân xem qua không ít y thư, tính là nửa đại phu, hắn và Triệu Thành hai người lên tiếng, đỡ người đi vào.
Phân phó xong, nàng lại quay đầu nhìn ba người bị trói trên mặt đất.
Ba người kia lúc này đến do dự cũng không có, trực tiếp khai sạch luôn ba đời tổ tông ra.
Bookwaves.com.vn
Nguyên lai bọn họ đều là người trong một bang hội tên là Kim Sa bang, Kim Sa bang này là một tổ chức hắc đạo bất chiết bất khấu, thường ngày chiếm giữ ở Phúc Cảng tây hải ngạn của Nhật Bản, bên kia ngư long hỗn tạp, bang phái san sát, nội ngoại thế lực giao thoa, bối cảnh trái lại hết sức phức tạp.
Ngoại trừ rời bến đánh cướp các loại thuyền nhỏ buôn lậu súng qua lại ra, Kim Sa bang này còn thu chút phí bảo hộ, sung làm vai đả thủ, có chút hơi thế lực lại lên không được mặt bàn to.
Tuyệt sống của bọn họ chính là huấn luyện chim ưng rời bến tìm kiếm mục tiêu gần biển, gặp cơ hội thích hợp, liền lái rết thuyền, nhân đêm tới giế.t chết người, cướp đi hàng hóa trên thuyền, rồi liên lạc lại với người bên dưới cố định tiêu tang, đây cơ hồ trở thành một sợi dây sản nghiệp hoàn chỉnh.
Dương Thanh Già đang lo không có manh mối, đây lại tới như mưa đúng lúc, đã cạy được miệng thì lợi dụng cho tốt, đây là một vết cắt không tệ.
——————————————————–
Thẩm Sân và Tào Lôi vừa đỡ người vào buồng nhỏ trên tàu, người sau liền nhịn không được cảm khái nói: “Ta bắt đầu có chút bội phục Dương. . .” Hắn suy nghĩ một chút, dùng một tôn xưng: “Dương đại nhân.”
Thẩm Sân biết Tào Lôi rất có phê bình kín đáo với chuyện một nữ tử như Dương Thanh Già làm khâm sai, hắn nghe đối phương nói bội phục, có chút vô cùng kinh ngạc, hỏi: “Nói như thế nào?”
Tào Lôi ha hả cười: “Dương đại nhân là một nữ tử, chiêu nghĩ ra còn lợi hại hơn chúng ta, treo người dường như thịt khô, treo để câu cá mập, thật mẹ nó mới mẻ! Ta là một cẩm y vệ đều không thể không phục!”
“Nói mò gì!” Thẩm Sân mở cái hòm thuốc vừa băng bó vết thương vừa nói: “Ngươi không thấy cái tay phía sau của Dương đại nhân túm đến độ xanh luôn sao, nàng thật có chút không đành lòng.”
“Ta không nhìn ra nàng không đành lòng, toàn bộ là một nữ ma đầu a! Bất quá ta thưởng thức, phiền nhất là đàn bà và thư sinh, cũng may Dương đại nhân thật đúng là có chút tài năng, giống chuyện như vậy!” Tào Lôi gật đầu, khẳng định nói.
Thẩm Sân lắc đầu, bao lại chỗ thương đã được bôi thuốc cho người nọ, lại lấy nồi cát đi trù phòng nấu thuốc.
“Ngươi ở đây mà nhìn một chút, ta muốn nói với Dương đại nhân một tiếng.” Thẩm Sân đứng lên nói.
“Nói cái gì a?”
“Đương nhiên là nói người không sao, ngươi không thấy Dương đại nhân sợ chết người thật sao!” Thẩm Sân nói chuyện liền đi ra buồng nhỏ trên tàu.
Dương Thanh Già đang lấy một tư thế có chút cứng ngắc đứng ở trên boong thuyền, phương hướng mắt nhìn, phân minh là chỗ mới vừa treo người nọ.
“Dương đại nhân.” Thẩm Sân nhẹ giọng kêu.
Dương Thanh Già giật mình một cái, quay đầu lại, nói giọng khàn khàn: “. . . Thế nào?”
“Có chút mất máu, cộng thêm kinh hách, cũng may người nọ không tệ, không đại sự gì.”
Nàng thở phào nhẹ nhõm nhỏ đến không thể tra, nói tiếng cám ơn.