Chương 57: Chương 57: Tử Gián

CHƯƠNG 57: TỬ GIÁN

Dịch giả: Luna Wong – Hôm nay tâm trạng cực kỳ nhẹ nhõm, nên mỗi bộ truyện đang up đều tặng thêm một chương.

Dương Thanh Già về đến nhà không bao lâu, Đoàn Duy liền đăng môn bái phỏng.

Nhưng nàng lúc này không muốn gặp đối phương, bất quá chuyện liên quan đến tra án, cũng không phải theo tính tình của nàng.

Dương Thanh Già giản đơn cùng Đoàn Duy hàn huyên vài câu, liền vội tiến nhập chính đề.

Nàng đem chuyện thánh thượng giáng chỉ yêu cầu nàng tra án, còn có chuyện hiểu biết ở trên thuyền đều không e dè nói cho Đoàn Duy nghe.

Đoàn Duy cầm vải vụn chốc lát, quan sát một lát, lại không nói gì.

Dương Thanh Già cũng không giục hắn, kiên nhẫn ở một bên chờ.

“Nhìn hình dáng tướng mạo đặc điểm của đồ án này, có thể là gia huy của đại danh Chiến quốc Nhật bản, nhưng mà cụ thể là đại danh nào, ta cũng nói không chính xác.” Hắn mở miệng nói.

Dương Thanh Già cau mày, oa đao lại thêm gia huy đại danh, có thể xác định hung thủ nhất định là người Nhật Bản.

Cho nên nói, đây đúng là hung án ngoại giao.

“Án này. . . Can hệ trọng đại.” Trong mắt Đoàn Duy không che vẻ buồn rầu.

“Ta minh bạch, ” Dương Thanh Già biết ý của đối phương, nàng siết quyền, ngón cái chống má, ngón trỏ uốn cong khớp có tiết tấu từng chút chạm môi, ánh mắt xa xưa: “Nhưng án này lại không thể không phá. . .”

Đoàn Duy biết Dương Thanh Già không có khả năng buông tha, cũng sẽ không tùy ý hồ lộng cho qua, đối với nàng mà nói, truy xét tới đáy mới là cá tính của nàng.

“Nếu có bất luận chỗ nào cần ta, cứ mở miệng, mặc dù ta bây giờ người không ở cẩm y vệ, nhưng tốt xấu mạng giao thiệp vẫn còn đó.”

Dương Thanh Già cũng không ứng.

Nàng tín nhiệm đối phương, nhưng đồng thời cũng kiêng kỵ hắn từ đáy lòng.

Kiêng kỵ hắn chẳng biết lúc nào đã có năng lực sử bản thân bất tri bất giác không khống chế được, nếu là trước kia tuyệt không khả năng.

“Ngươi dự định xử lý tình huống dưới mắt như thế nào?” Đoàn Duy hỏi.

Dương Thanh Già thở dài, lại không có chút do dự: “Ta muốn vào cung diện thánh.”

Đoàn Duy không kinh hãi lần này chút nào, hắn dặn dò: “Hoàng thượng hôm nay bị bệnh liệt giường, tính tình cũng thay đổi thất thường, ngôn ngữ của ngươi cẩn thận cho thỏa đáng.”

Nàng gật đầu, trong lòng lại là một chút đáy cũng không có.

Dương Thanh Già đưa thϊếp cho Cung Khoan, nguyên tưởng rằng phải chờ vài ngày mới có thể nhìn thấy Chu Hậu Chiếu, lại không ngờ, xế chiều hôm đó liền thụ triệu nhập cung.

Bên trong ngự thư phòng, Long Tiên hương lượn lờ đốt, rõ ràng ban ngày, trong phòng lại tràn đầy khói mù lượn lờ.

Dương Thanh Già được Cung Khoan đưa vào cửa, xuyên thấu qua khe quang ảnh mông lung, nàng nhìn thấy người nghiên dựa ở long ỷ trước bàn đọc sách.

Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy vị quân chủ nổi danh hoang đường trong lịch sử này —— Minh Võ tông.

“Khấu kiến bệ hạ, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

Chu Hậu Chiếu nghe tiếng mở mắt, thấy một nữ tử đang quỳ trên mặt đất.

Hắn hơi giơ tay lên một cái: “Đứng lên đi.”

“Tạ ơn bệ hạ.” Dương Thanh Già dẫn theo làn váy đứng dậy.

Chu Hậu Chiếu cọ vài cái nghiên xuống, ngay tức khắc Cung Khoan tiến lên đỡ hắn thẳng người, hắn từ trên xuống dưới tỉ mỉ quan sát nữ t.ử cung trang tươi đẹp trước mặt này, một lát mới ách thanh hỏi: “Ngươi là người phương nào?”

Lòng của Dương Thanh Già nói Chu Hậu Chiếu quả thật là bệnh nguy kịch, rõ ràng là hắn cho đòi bản thân vào cung, hiện tại trái lại biết rõ còn hỏi, nàng nói: “Dân nữ Dương Thanh Già, đặc biệt vì án thuyền rỗng đông nam đến diện thánh.”

Chu Hậu Chiếu nghe vậy giật mình, lập tức cười ha ha, tiếng cười kia thở không được, gián đoạn, Dương Thanh Già ở một bên nghe thập phần lo lắng, rất sợ hắn một hơi thở lên không được đi luôn.

“Đúng là một nữ tử!” Hắn lẩm bẩm nói: “Hắn lại thu một nữ tử làm đồ đệ, thực sự là. . .”

Dương Thanh Già không có nghe rõ hắn lẩm bẩm chút gì, chỉ phải ở một bên im lặng không lên tiếng.

“Ngồi dậy nói đi.” Chu Hậu Chiếu niệm đủ rồi, liền chỉ chỉ chiếc ghế gỗ hồng hai bên trái phải.

Y phục trên người là Cung Khoan đến lúc để cho nàng thay, nói không thể thất nghi trước điện.

Lần đầu tiên Dương Thanh Già ăn mặc rườm rà như vậy, cung trang thảo bạch sắc một tầng lại một tằng, làn váy uốn lượn, đến ngồi xuống cũng thập phần vướng bận.

Chu Hậu Chiếu có nhiều hăng hái nhìn động tác có chút vụng về của nàng, trong mắt rốt cục lộ ra chút linh hoạt phù hợp với tuổi tác.

“Cứ nói đi, án tử tra được thế nào?” Chu Hậu Chiếu vốn không có hứng thú gì với việc này, nhưng từ lúc hắn nhìn thấy Dương Thanh Già, đã tới chút tâm tư.

“Bệ hạ, thuyền rỗng từ Tuyền châu chở tới Vĩnh Phúc, dân nữ đi tới kiểm tra một chút, ở bên trong khoang thuyền đáy thuyền phong kín phát hiện mười ba cỗ thi thể đã phân hủy cao độ, trải qua kiểm chứng, chính là mười ba thuyền viên của Vĩnh Phúc.”

Chu Hậu Chiếu hỏi: “Ai làm?”

Dương Thanh Già: “Mọi người đều bị oa đao đâm thủng ngực mà qua, một kích bị mất mạng, hơn nữa ở trong quả đấm nắm chặt của một cổ thi thể trong đó, dân nữ tìm được khối vải vụn, bên trên có nửa đồ án không trọn vẹn không hoàn toàn, chắc là gia huy của đại danh Chiến quốc Nhật bản.”

Bookwaves.com.vn

Chu Hậu Chiếu nghe xong chưa phát một lời.

Dương Thanh Già đợi một lát đã thấy đối phương không có ý lên tiếng, nhịn không được lại nói: “Là người Nhật Bản làm.”

Chu Hậu Chiếu “Ân” một tiếng.

Bên trong ngự thư phòng ba người đều là trầm mặc, cửu ngũ chí tôn nhắm mắt như ngủ, Ti lễ giám thái giám mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, mà trong lòng Dương Thanh Già còn lại là gió nổi mây phun.

Nàng đã nghĩ tới kết quả xấu nhất, cũng là có khả năng nhất —— Chu Hậu Chiếu dự định không giải quyết gì.

Cho nên nói cái tốt không linh cái xấu linh, cũng không lâu lắm, Chu Hậu Chiếu liền mở miệng, không e dè Dương Thanh Già: “Trên biển sóng gió lớn, xem như ngoài ý muốn đi.”

“Vâng.” Cung Khoan một bên đáp.

Trong lòng Dương Thanh Già mát lạnh, Ti lễ giám nghĩ xong đưa đến nội các phiếu nghĩ một chút, quay đầu lại chuyện này cơ bản có thể coi là định xuống rồi.

“Bệ hạ!” Dương Thanh Già phút chốc đứng dậy: “Vạn lần không thể không giải quyết gì như vậy!”

Chu Hậu Chiếu xốc mí mắt lên, nhìn nàng.

“Mạng người lớn như trời, khẩn cầu bệ hạ truy xét tới cùng.”

“Trẫm mệt mỏi, lui ra đi.” Chu Hậu Chiếu phất phất tay.

“Bệ hạ, hung phạm của án này chưa điều tra rõ!”

Chu Hậu Chiếu có chút không vui: “Những thứ này đều là tội dân làm trái cấm biển, tự mình rời bến buôn lậu.”

“Nhưng bọn hắn cũng là con dân của Đại Minh, là đồng bào của chúng ta.”

Một bên Cung Khoan thấy thế quát dẹp đường: “Làm càn! Trước điện sao tha cho ngươi hồ ngôn loạn ngữ!”

“Hoàng thượng, con dân Đại Minh ta, cho dù phạm tội, cũng có thể do《 Đại Minh luật 》thẩm lí và phán quyết, bọn họ không nên bị giặc Oa vô cớ tàn sát.” Dương Thanh Già túc nói: “Lần này là mười ba cái nhân mạng, lần sau khả có thể chính là một trăm ba mươi cái, một nghìn ba trăm cái!”

Chu Hậu Chiếu chống tay vịn cố sức ngồi dậy, không âm không dương hỏi nàng: “Theo ngươi nên thế nào?”

“Dân nữ khẩn cầu đông độ Nhật bản, tra ra hung phạm, mang về Đại Minh thẩm lí và phán quyết.”

“Ngươi lặp lại lần nữa?” Chu Hậu Chiếu cho là mình nghe lầm.

“Dân nữ khẩn cầu đông độ Nhật bản, tra ra hung phạm, mang về Đại Minh thẩm lí và phán quyết.”

Chu Hậu Chiếu giơ tay lên chỉ nàng một cái, tựa hồ không biết nói cái gì cho phải.

“Đây có gì khác biển rộng tìm kim?” Cung Khoan qua đó thay Chu Hậu Chiếu vỗ lưng thuận khí.

“Dân nữ đã có đầu mối bước đầu, cũng không phải hoàn toàn không có manh mối.”

“Ngươi cho là Đông Oa thật xem mình làm nước phụ thuộc? Hôm nay bọn họ tứ phân ngũ liệt, quần hùng tịnh khởi, những cướp biển này phần lớn là gia nô đại danh, bọn họ sẽ không đồng ý cho chúng ta đi vào bắt người.” Chu Hậu Chiếu ho khan lắc đầu nói.

Dương Thanh Già nói: “Dân nữ cũng không phải là minh tu sạn đạo, mà là ám độ trần thương.”

Chu Hậu Chiếu đưa đầu, bình tĩnh nhìn nàng: “Đây lại có ích lợi gì?”

“Hoàng thượng, ” Dương Thanh Già nói: “Nếu như một quốc gia, ngay cả con dân của mình cũng không có lực che chở, vậy còn nói gì đến quốc uy?”

Chu Hậu Chiếu nghe vậy tách ánh mắt của nàng ra, nghiêng đầu nhìn bức sơn thủy Đại Minh treo trên tường kia, tay đeo ban chỉ hòa điền ngọc chậm rãi siết thành nắm tay.

“Giặc Oa ở vùng duyên hải đông nam ta tàn sát bừa bãi nhiều năm, lần lượt đánh cướp không ác không làm, nơi chật hẹp nhỏ bé vì sao dám nhiều lần xâm chiếm đại quốc mênh mông? Bởi vì chúng ta mềm yếu thoái nhượng, để kẻ trộm cho là có cơ hội để thừa!”

“Câm miệng!” Chu Hậu Chiếu hung hăng nện tay vịn một cái.

Dương Thanh Già không chỉ có không lùi, trái lại tiến lên hai bước, leng keng nói: “Đại Minh từ tổ tiên khai quốc hơn trăm năm, bạo sương lộ, chém bụi gai, chế non sông tú lệ, làm sao dung kẻ trộm tùy ý nhúng chàm? Viêm hoàng tử tôn hơn hai nghìn năm đời đời tương truyền, đồng tông đồng mạch, người chí thân không minh bạch bị ngoại tộc tàn sát, chúng ta làm sao khoanh tay đứng nhìn, mắt mở trừng trừng nhìn chân tướng chìm ở ngoài khơi vĩnh viễn không thấy mặt trời? Pháp luật ở đâu? Quốc uy của Đại Minh ở đâu? Tôn nghiêm của bách tính ở đâu? Tâm huyết của tử tôn Hoa Hạ ta ở đâu?”

“Bất quá chính là mấy tên cướp biển, vì sao ngươi làm người nghe kinh sợ!” Chu Hậu Chiếu vỗ ngực, gấp thở hổn hển.

Dương Thanh Già nộ kỳ không tranh, tựa hồ khói thuốc súng cùng khuất nhục ngày ấy lần thứ hai hiện lên ở trước mắt: “Nhật bản nơi chật hẹp nhỏ bé vật tư thiếu thốn, lại lúc nào cũng rục rịch, Đại Minh ta diện tích lãnh thổ mở mang sản vật phong phú, ắt gặp tham lang hoàn tý! Bọn họ hôm nay dám phạm ven biển đông nam ta, gϊếŧ đồng bào ta, ngày mai liền dám hưng binh tây lục, họa quốc gia của ta! Nếu chúng ta không có chút ý thức nào, không dạy giặc Oa đền tội, quét sạch biên cảnh duyên hải, trong vòng mười năm, Oa hoạn nhất định lan tràn dường như ôn dịch! Đại Minh cùng Nhật bản sớm muộn cũng sẽ đánh một trận, vì sao không phải ở hôm nay, để những cướp biển này minh bạch Đại Minh ta không phải nơi cần thì cứ lấy!”

“Ngươi nói nhiều thêm một câu nữa, trẫm chém đầu ngươi!”

Bookwaves.com.vn

“Vậy chờ ta nói xong lại chém!” Nàng phẫn nộ nói: “Vĩnh Lạc năm thứ tám, thành tổ năm lần bắc chinh, Oát Nan hà huyết chiến Thác Đát, Cầm Hồ sơn khắc bi văn ‘hàn hải vi sàm, Thiên Sơn vi ngạc’, đả thương nặng thế lực của Mông Cổ, sau cùng ốm chết đắc thắng chi đồ; chính thống mười bốn năm, trọng binh của bộ tộc Ngoã Lạt nam tiến, Anh Tông bắc phạt, thân hãm thổ mộc bảo, lại dứt khoát chống sự xâm lược! Chính Đức tháng mười năm thứ mười hai, bệ hạ thân suất kỵ binh Ứng châu chiến đấu kịch liệt tiểu vương tử, đại hoạch toàn thắng, sau đó bôn tập thiên lý binh Hội Ninh vương, những thứ này. . . Bệ hạ đều đã quên sao?”

Hai ngón tay của Dương Thanh Già như kiếm, chỉ phía nam xa xa: “Coi là Vĩnh Phúc, trong danh sách gần nửa năm qua ghi lại đủ mười một chiến thuyền thất tung, tròn một trăm hai mươi bốn cái nhân mạng, món nợ máu này, chẳng lẽ không đáng chúng ta thay đồng bào lấy lại công đạo sao? Hôm nay ta nói, cũng không phải là lực của cả nước, chỉ cần bệ hạ gật đầu một cái, ta nguyện thân nhập Nhật bản, không cầm hung phạm thề không về tây, thỉnh bệ hạ thành toàn!” Nàng quỳ xuống đất dập đầu, nghẹn ngào không ngớt.

Chu Hậu Chiếu mấp máy môi mấy lần, nhưng thủy chung không nói gì.

Hắn mị mắt nhìn bức sơn thủy Đại Minh kia, trước mắt loáng thoáng nhìn thấy những kỵ binh băng hà trước đây, rong ruổi ẩn sâu trong lòng, còn có mộng diêu bất khả cập, chỉ bất quá những thứ này, đều đã đều bị giam cầm ở trong cổ thể xác mục nát suy nhược.

Chung quy. . . Từ xưa mỹ nhân như danh tướng, không hứa nhân gian thấy đầu bạc.

Hai mắt đυ.c đυ.c của Chu Hậu Chiếu đột nhiên có ánh sáng, hắn thở dài, thì thào như đèn sắp tắt: “Thời gian của trẫm không nhiều nữa. . .”

Cung Khoan nhịn không được tiến lên trấn an nói: “Bệ hạ chân long thiên tử, sẽ gặp dữ hóa lành.”

Chu Hậu Chiếu lắc đầu, chán nản nói: “Nàng nói đúng. . . Trẫm không phải minh quân gì, không có văn trị võ công của tổ tiên, trẫm một đứa bất hiếu, lại không thể làm tội nhân thiên cổ.”

Dương Thanh Già giương mắt nhìn hắn, hai gò má dính lệ.

“Đi đi —— đi bắt người trở về đi. . .” Chu Hậu Chiếu thở hổn hển hai tiếng, than thở nói: “Lời ngươi nói, trẫm cũng chưa từng quên, duy nguyện bình sinh của trẫm sinh ở một nhà giàu sang phổ thông, tập võ tòng quân, giơ roi giục ngựa, sa trường báo quốc, mặc dù da ngựa bọc thây cũng muốn thống thống khoái khoái tranh tài một hồi. . . Chỉ tiếc trẫm sinh ở hoàng gia, suốt đời mệt vì quy củ, nhất định phải chết trên long sàng tại Tử Cấm thành. . .”

Cung Khoan lão lệ tung hoành: “Hoàng thượng. . .”

Chu Hậu Chiếu phất phất tay, thở dài chậm rãi nói: “Dương Thanh Già tiếp chỉ, trẫm phong ngươi làm Đô Sát viện hữu thiêm đô ngự sử, kiêm khâm sai đông độ Nhật bản truy vấn hình án.”

Nàng dập đầu, giọng nói run rẩy: “Dương Thanh Già tiếp chỉ, khấu tạ thánh ân.”

Chu Hậu Chiếu lại là một trận ho khan xong mới ách thanh hỏi: “Nói đi, muốn mang bao nhiêu người? Thân quân kinh vệ hay là ngũ quân đô đốc phủ?”

Dương Thanh Già lắc đầu: “Lần này cũng không phải là giơ đuốc cầm gậy, người ở tinh không ở số đông, thần muốn mời cẩm y vệ trợ giúp một tay.”

“Được a, cẩm y vệ người tài ba trăm nghìn, ngươi chọn lựa là được.”

Dương Thanh Già hơi tác trầm ngâm: “Người thần cầu. . . Đã bị miễn chức, còn thỉnh hoàng thượng ân chuẩn quan phục nguyên chức cho hắn.”

Chu Hậu Chiếu hỏi: “Người phương nào? Vì sao miễn chức?”

“Người này tên là Đoàn Duy, là nguyên cẩm y vệ bách hộ, án tân khoa hội nguyên bị gϊếŧ, Đoàn bách hộ vì trợ ta sưu tập chứng cứ mà đắc tội Thuận Thiên phủ phủ doãn, bị Giang đại nhân miễn chức.”

Chu Hậu Chiếu đối với án lần này cũng hơi có nghe thấy, hắn trái lại bây giờ mới biết án tử kia cũng là người trước mắt phá: “Cũng không phải đại sự gì, để hắn quan phục nguyên chức đi.”

Trong lòng của Dương Thanh Già thở phào nhẹ nhõm: “Đa tạ thánh thượng.”

Chu Hậu Chiếu suy nghĩ một chút, quay Cung Khoan thấp giọng phân phó một câu gì.

Người sau có chút kinh ngạc nhìn người quỳ trên mặt đất một mắt, lập tức liền ra phòng, một lát sau, ôm một cái hộp dài minh hoàng cổ sơ đi đến.

Cung Khoan nhìn Chu Hậu Chiếu một mắt, đối phương chậm rãi gật đầu, hắn liền đưa tay vào trong hộp lục hai cái, sau một trận lạch cạch, nắp của hộp kia “Ca ca” vài cái mở ra, lộ ra vật giấu bên trong.

Đúng là một thanh bảo kiếm.

“Cái chuôi Vĩnh Lạc kiếm này, vẫn ở bên cạnh trẫm, ngươi mang theo đi, oa đao phong lợi, tất lấy bảo kiếm Đại Minh chém.”

Dương Thanh Già tiếp nhận hai tay, trong lòng nhất thời chẳng biết có tư vị gì.

Thanh kiếm trong tay nàng này, đã từng đại biểu đỉnh của kỹ thuật đúc kiếm Trung Quốc cổ đại, nhưng ở lúc tám quốc liên minh xâm lược bị đoạt đi, sau này nhiều lần chuyển qua tay nhiều người, lưu lạc đến Anh quốc, khó về quê cũ.

Hiện tại năm trăm năm trước, nàng năm kiếm này ở trong tay, cổ tay hơi run, “Thương” một tiếng rút kiếm ra khỏi vỏ, một cổ kim thiết hàn khí tập mặt mà đến, phảng phất long ngâm hổ gầm, tứ phương có binh.

Dương Thanh Già nâng tay áo lau khô nước mắt trên mặt, tranh nhiên nói: “Thần —— tất không nhục mệnh!”