Chương 45: Chương 45: Thẩm Đường 6

CHƯƠNG 45: THẨM ĐƯỜNG 6

Dịch giả: Luna Wong

“Giang đại nhân nói đùa, bất quá sự thực vẫn là không hơn gì cái này, cũng không phải ngay từ đầu hung thủ đã dự định hãm hại Trịnh công tử, tất cả đều do cái thùng bụi này.”

“Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?” Giang Bân móc móc lỗ tai, có chút không nhịn được.

“An tâm một chút chớ nóng, ta cũng chỉ là suy đoán, chờ hỏi qua Trịnh công tử, tất cả chân tướng rõ ràng.” Dáng dấp tính trước kỹ càng của Dương Thanh Già, thực sự không giống chỉ là suy đoán như trong miệng nàng nói, hay hoặc là nàng thập phần có tự tin với suy đoán của bản thân.

“Trịnh công tử, ngươi có thể nói một chút sau khi ngươi say rượu được đỡ vào trong gian phòng thì có cảm giác gì không?”

Đường thẩm đi đến bây giờ, Trịnh Khuyết rốt cục nhìn thấy chút hy vọng rạng đông, hắn nỗ lực phối hợp với Dương Thanh Già, hồi tưởng nói: “Lúc đó ta cảm thấy mình rất choáng, tứ chi vô lực, không đi được, ý thức không tỉnh táo lắm, nhưng lại cảm thấy không giống như là cảm giác say ngày thường hay uống.”

“Bình thường tửu lượng của ngươi thế nào?” Dương Thanh Già lại hỏi.

Trịnh Khuyết nói: “Mặc dù ta không được gọi là nghìn chén không say, nhưng một nửa vò nữ nhi hồng chắc là không thành vấn đề.”

Dương Thanh Già quay đầu hỏi Ninh Văn Khuê vẫn không nói gì ở một bên: “Ngươi quen với Trịnh công tử lắm không?”

Ninh Văn Khuê thấy đã hỏi tới trên người mình, nhanh chóng gật đầu: “Tính là rất quen, chúng ta thường uống rượu với nhau.”

“Vậy tửu lượng của hắn thế nào?” Dương Thanh Già cầu chứng Ninh Văn Khuê tại chỗ.

Ninh Văn Khuê nói: “Tửu lượng của Dung Phú được tính là không tệ bên trong các cử tử.”

“Dung Phú là tên tự của Trịnh công tử, ” Dương Thanh Già hướng những người khác giải thích, lại hỏi: “Vậy còn bản thân ngươi thì sao?”

“Ta?” Ninh Văn Khuê sửng sốt, tùy tiện nói: “Nhà ta đời đời kinh thương, tửu lượng của ta cũng không có thể tính là kém.”

“Vậy đêm đó sau khi ngươi say rượu có cảm giác gì?”

“Nhắc tới, ” Ninh Văn Khuê cau mày hồi tưởng: “Vậy cũng không sai biệt lắm với Dung Phú, cảm giác rượu kia đặc biệt lên não, say đến cực nhanh, tứ chi vô lực, đến bước đi đều lao lực, cuối cùng thẳng thắn cái gì cũng không biết.”

“Người chết thì sao?”

Ninh Văn Khuê nói: “Cũng không sai biệt lắm, hắn so với ta say còn nhanh hơn.”

“Các ngươi cũng không phải uống say, mà là bị hạ độc.” Dương Thanh Già hạ kết luận.

“Hạ độc?” Ninh Văn Khuê nhất thời bừng tỉnh đại ngộ: “Ta nói đêm hôm đó chúng ta chỉ bất quá mới uống mấy ly nữ nhi hồng, sao lại sau đến bất tỉnh nhân sự. . .”

Bookwaves.com.vn

Thái Duy Thân nói: “Ý của ngươi là Tiễn Tể hạ độc ở trong rượu, bị Lý Hồng Hòa, Trịnh Khuyết, Ninh Văn Khuê uống?”

“Không sai.” Dương Thanh Già gật đầu.

“Ngươi có chứng cứ?” Biện Khinh Thần hỏi.

“Đương nhiên là có.” Giọng nói của nàng thập phần xác định: “Ta đã đi Đắc Nhất các kiểm chứng qua, thập thương cửu gian, bọn họ vì tiết kiệm thành phẩm, rượu dư của Khai Phong cũng sẽ không đổ sạch, cũng sẽ len lén nấu lại, ta nghiệm qua mười vò nữ nhi hồng đang tồn trong kho rượu hiện tại của Đắc Nhất các, một vò trong đó chứa lượng mông hãn dược lớn, tiểu nhị cũng đều thừa nhận, nửa vò còn dư lại đêm đó bọn họ đã thu trở về.”

“Ngươi nói láo! Ta rõ ràng đã vứt sạch!” Tiễn Tể thốt ra.

“Nga. . .” Dương Thanh Già nhíu mày, giả vờ bừng tỉnh đại ngộ trạng: “Nguyên lai ngươi vứt sạch rồi.”

Tiễn Tể mới lấy lại tinh thần, cả giận nói: “Ngươi gạt ta?”

Nàng nhún nhún trong vai, vô tội khó có được lộ ra một tia giảo hoạt: “Ngươi có tật giật mình, ta binh bất yếm trá, tám lạng nửa cân mà thôi.”

“Ngươi!” Tiễn Tể khẽ cắn môi, lại nói không nên lời bất luận từ cãi lại nào.

Thái Duy Thân nhìn giương mắt nhìn Tiễn Tể, nghĩ thầm, cô nương này nguyên lai cũng biết chơi thủ đoạn ngầm, hắn nói: “Nếu như như ngươi nói vậy, vậy còn có một chút không hợp với lẽ thường, vì sao Lý Hồng Hòa cùng Ninh Văn Khuê đều hôn ngủ mất, mà Trịnh Khuyết nửa đêm lại tỉnh lại? Rõ ràng mọi người uống đều là bị thuốc như nhau.”

“Đây cũng là vấn đề thể chất cá nhân, ta muốn hỏi Trịnh công tử một vấn đề, hy vọng ngươi thành thật trả lời.” Nàng nhìn hướng Trịnh Khuyết ở một bên: “Ngươi có phải có bệnh trạng mất ngủ trường kỳ hay không?”

Trịnh Khuyết nghe vậy có chút kinh ngạc, lập tức gật đầu, hắn do dự một chút mới nói: “Ta đích xác có chứng bệnh mất ngủ, phải dùng dược vật an miên tiến hành điều trị mới có thể đi vào giấc ngủ.”

“Nếu như thuận tiện, có thể nói một chút nguyên nhân không?”

Chuyện cho tới bây giờ, cũng không có gì tốt để giấu giếm, Trịnh Khuyết thấp giọng nói: “Tư chất của ta bình thường, tuy rằng trong ngày thường. . . Nhất là trước mặt ở Lý Hồng Hòa, ta luôn cố ý biểu hiện ra thiên tư của ta thông minh, không cần quá nhiều nỗ lực có thể chạy song song với hắn. Nhưng trên thực tế —— ta phải ôn bài rất lâu đến khi gà gáy mới có thể miễn cưỡng theo kịp bước chân của Lý Hồng Hòa . . . lâu ngày, mất ngủ liền biến thành một chứng bệnh.”

Bookwaves.com.vn

Ninh Văn Khuê nghe vậy thở dài nói: “Ta nói tinh thần của ngươi sao lại càng ngày càng kém hơn, sao phải khổ vậy chứ? Dật Nguyên hắn vốn là gặp may mắn, thiên phú dị bẩm, ngươi hết lần này tới lần khác muốn phân cao thấp với hắn . . .”

“Ai bảo hắn luốn châm chọc thiên tư bình thường, ta không muốn để cho người coi thường!” Trịnh Khuyết hô.

“Ngươi sai rồi, ” Dương Thanh Già phản bác: “Trên thế giới này, mỗi người đều có phấn đấu quyền lợi cho giấc mộng của mình, nỗ lực chăm chỉ cũng không phải một chuyện mất mặt, thiên đạo thù cần, người làm đến nơi đến chốn luôn sẽ có thu hoạch, vô vị hư vinh thủy chung là chuyện hại người hại mình.”

Khóe mắt của Trịnh Khuyết có chút phiếm hồng nhìn nàng.

Dương Thanh Già đối với ánh mắt tha thiết của hắn nhìn mình bất vi sở động, tiếp nối đầu phân tích nói: “Cho nên, giải thích này thông, Trịnh công tử bởi vì dùng lâu dài có dùng dược vật an miên, dẫn đến tính chịu thuộc cao hơn người, tự nhiên hắn cũng tĩnh nhanh hơn những người khác, cho nên khi ngủ thẳng đến nửa đêm, hắn nghe được âm thanh của thùng bụi ở cửa bị người đá ngã lại thêm cơn buồn tè dâng lên, mới mơ mơ màng màng có chút thanh tỉnh, mơ màng đi nhà xí.”

Thái Duy Thân suy nghĩ một chút: “Nói như vậy, người đá ngã thùng bụi là hung thủ?”

“Đại nhân anh minh, ” Dương Thanh Già nói: “Ngay từ đầu vốn hung thủ ở trong già phòng thứ ba tính từ bên trái sang, hắn dựa theo kế hoạch lúc đầu vào đêm khuya vắng người từ gian phòng của mình đi ra, muốn đi vào gian phòng thứ năm đếm từ bên trái sang, cũng chính là phòng của người chết hành hung, nhưng giữa gian phòng thứ ba và gian phòng thứ năm cách gian phòng thứ tư mà Trịnh Khuyết ở.”

Nàng rồi nói tiếp: “Khi hắn đi ngang qua cửa phòng Trịnh Khuyết ở, không cẩn thận đá ngã thùng bụi đặt ở giữa gian phòng thứ ba và thứ tứ, làm ra động tĩnh, Trịnh Khuyết lập tức đứng lên đi nhà xí.” Dương Thanh Già hỏi lại Trịnh Khuyết: “Ngươi từ nhà xí trở lại, có ấn tượng gì hay có phát hiện cái gì dị thường không?”

Trịnh Khuyết nói: “Đầu ta lúc đó một mảnh hỗn độn, căn bản không phân rõ phương hướng, ta không có cảm giác gì khác, chẳng qua là cảm thấy cực kỳ mệt mỏi, muốn lập tức trở về giường nằm xuống, vì vậy ta lập tức trở về phòng của ta.”

Dương Thanh Già bắt được trọng điểm trong lời nói của hắn: “Theo như ngươi nói cái loại trạng thái này, ngươi làm sao tìm được gian phòng của mình?”

“Ta loáng thoáng nhớ kỹ, phía bên phải của phòng ta đặt một thùng bụi, cho nên ta liền tìm gian phòng phía bên phải có đặt thùng bụi mở cửa đi vào, nằm ở trên giường, sau đó chuyện gì cũng không nhớ rõ nữa, thẳng đến buổi sáng bị phát hiện, mạc danh kỳ diệu thành nếu nói ‘Hung thủ gϊếŧ người’ .”