CHƯƠNG 39: MƯA ĐÚNG LÚC
Dịch giả: Luna Wong – hoàn thành lời hứa bão chương trong 3 ngày. Mọi người xem đã nghiện chưa nè.
Quá khứ Dương Thanh Già từng làm luật sư, cũng không phải chưa trải qua thất bại, nhất là lúc vừa bước vào ngành này.
Nàng đối với thất bại, luôn luôn đều là thản nhiên không sợ.
Nhưng lúc này đây, nàng không cách nào tiếp thu.
Không có chứng cứ, thậm chí không kịp nhìn hiện trường một chút, dưới qua loa kết án, trả giá chính là nhân mạng.
Cái này cũng lại một lần nữa để cho nàng ý thức được, ở đây không phải xã hội pháp trị của hiện đại, cho dù là dưới hệ thống thấu minh công chính của pháp luật, cũng sẽ tồn tại bóng ma, huống hồ là ở thời đại mâu thuẫn trật tự nghiễm nhiên lại thuận theo một bộ phong kiến nhân trị.
Đang lúc nàng sầu làm sao thủ chứng, một trận mưa đúng lúc đến.
Đoàn Duy tới cửa, dẫn theo một bộ cẩm y vệ phi ngư phục.
Hơn nữa số đo của bộ y phục này rõ ràng nhỏ hơn thông thường rất nhiều.
“Ngươi. . . Đây là muốn để ta phẫn thành cẩm y vệ đi chung với ngươi đến hiện trường án phát?” Dương Thanh Già vốn là thông minh, vừa nhìn liền hiểu.
Đoàn Duy gật đầu.
“Ngươi biết ta muốn lật lại bản án?” Trong lòng của Dương Thanh Già nhịn không được có chút oán giận Triệu Thành nói không giữ lời: “Là Triệu Thành nói cho ngươi biết?”
Nàng hiển nhiên đánh giá thấp năng lực dò hỏi của cẩm y vệ, đến loại góc tư mật Thuận Thiên phủ phủ doãn đêm qua ngủ ở trong phòng thϊếp thất nào này đều như lấy đồ trong túi, lại không nói đến đầu đường cuối ngõ đã truyền khắp án hội nguyên bị gϊếŧ.
Nhưng Đoàn Duy cũng không có lên tiếng, chuyện đương nhiên để Triệu Thành cõng danh xấu.
Bản ý Dương Thanh Già không muốn để cho Đoàn Duy dính dáng vào trong vụ án lần này, mọi người có chủ riêng, tóm lại đây là chuyện của bản thân nàng. Tuy cẩm y vệ có thể ước thúc chỗ độc lập thậm chí cơ quan tư pháp trung ương các cấp, nhưng không có nghĩa là có thể muốn làm gì thì làm.
Huống chi Đoàn Duy chẳng qua là một bách hộ lục phẩm, bản thân hắn bất luận hành động thế nào đều phải cố kỵ bên trên.
Nàng buông kiện phi ngư phục kia xuống, nói: “Khắc Duẫn, ta thực sự phi thường cảm tạ ngươi dưới tình huống như vậy nguyện ý giúp ta, nhưng thật đáng tiếc, ta không thể tiếp nhận trợ giúp của ngươi.”
“Sợ liên lụy ta?” Đoàn Duy như là đã sớm biết đối phương sẽ đáp lại như vậy, hắn dùng một ‘câu hỏi’ ngữ khí phi thường khẳng định.
Dương Thanh Già bị thuyết pháp vô cùng trắng trợn của hắn khiến cho có chút xấu hổ: “Khắc Duẫn, ta có ta biện pháp của mình.”
Lời nói này thập phần không có sức mạnh, đến bản thân nàng đều không thể thuyết phục, làm sao có thể để cho đối phương tin tưởng.
“Ta ngươi đều biết tình huống thế nào, loại lời nói dối này không cần phải nói.” Đoàn Duy không chút lưu tình vạch trần đối phương.
Dương Thanh Già bất đắc dĩ nói: “Ngươi đều hiểu toàn bộ rồi thì càng không nên lăn vào trong vũng nước đυ.c này.”
“Nếu như hiện tại ta không giúp ngươi, quyết định của ngươi vô pháp lấy được chứng cứ lật lại bản án.”
Dương Thanh Già biết hắn nói đúng, bản thân một giới bạch y, không có một thân phận chính đáng, căn bản vô pháp chống đối với quan phủ.
“Đây dù sao cũng là chuyện của bản thân ta.” Nàng thùy mắt nói.
Đoàn Duy thật sâu nhìn nàng, không nói gì.
“Chuyện của ta, chỉ có thể tự ta đối mặt, nếu như có thể giải quyết cố nhiên tốt, nếu như không giải quyết được. . .” Nàng dừng một chút, nói không được lời kế tiếp.
Nếu như không giải quyết được, ngoại trừ danh tiếng thúi, chiêu bài đập ra, còn phải liên lụy một tính mạng vô tội.
“Ta không chỉ là vì giúp ngươi, ” Đoàn Duy giơ tay lên, muốn vỗ vỗ bả vai của nàng, sau cùng lại chỉ siết chặt nắm tay để tay xuôi ở bên người: “Thân là cẩm y vệ, điều tra rõ chân tướng, đây cũng là chức trách.”
Bookwaves.com.vn
Lời tuy nói như vậy, nhưng lòng của Đoàn Duy lại biết rõ, nếu như đổi người khác, hắn chưa chắc sẽ nguyện ý phiêu lưu mạo lớn như vậy.
“Ta cho rằng kinh qua rất nhiều chuyện, chúng ta chí ít được xem là bằng hữu. . .”
“Chúng ta. . . Đương nhiên là bằng hữu.”
“Ngươi đã xem ta là bằng hữu, lại vì sao cẩn thận chặt chẽ như vậy, rất sợ thiếu một chút tình nghĩa của ta sao!” Hỏi hắn.
Dương Thanh Già nghe vậy ngẩng đầu cười khổ: “Khắc Duẫn, ngươi thực sự là. . .”
Không chừa chút lối thoát nào.
Từ lúc ở Phong thành quen biết đã qua hồi lâu, bọn họ cũng không thường gặp mặt, mấy lần đồng hành đều vì công vụ, nhưng Dương Thanh Già không phải không thừa nhận, trước mắt người này, chỉ sợ là người hiểu rõ mình nhất.
Nói nàng ích kỷ cũng tốt, phong bế cũng được, nàng chung quy không muốn thua thiệt bất luận kẻ nào.
“Nếu như ngươi cứ phải tính rõ ràng như vậy, vậy ngươi nhớ kỹ, vô luận như thế nào, lần này ngươi thế tất phải thiếu ta thêm một lần.” Đoàn Duy như đinh chém sắt nói: “Mặc xong quần áo, theo ta đi.”
Sắc mặt của Dương Thanh Già giãy dụa, đối phương bát phong bất động.
Cuối cùng nàng vẫn là nhận thua, xoay người trở về nhà đổi lại y phục.
—————————————————–
Án tử mặc dù đã tuyên án, nhưng cửa của Đắc Nhất các như trước bị nha dịch của Thuận Thiên phủ chăm chú canh gác.
Bọn họ trái lại cẩn thận, sợ rằng cần phải đợi tới tất cả trần ai lạc định, mới có thể minh kim thu binh.
Đoàn Duy đi ở phía trước, Dương Thanh Già theo sát phía sau.
Gác nha dịch nhận được lệnh bên trên, không cho phép bất luận kẻ nào ra vào Đắc Nhất các.
Nhưng cẩm y vệ chung quy là cẩm y vệ, Đoàn Duy lấy lệnh bài ra, liền thuận lợi mang người đi vào.
Dương Thanh Già đến lầu hai liền xuất ra thùng dụng cụ đeo trên lưng, mang đôi hài đế cứng trước đó đã chuẩn bị, vào hiện trường án phát.
Trong hàng lang lầu hai tràn đầy tầng tầng vết chân máu khô khốc đan xen, cửa phòng của gian xảy ra chuyện mở rộng, tất cả còn bảo lưu hình trạng lúc án phát.
Đối với điểm bảo hộ hiện trường phạm tội này, Dương Thanh Già vẫn là phải cảm tạ Thuận Thiên phủ Doãn Thôi Lực Phu.
Tuy rằng động cơ của hắn không tinh khiết, nhưng nơi này thật là nơi sau khi Dương Thanh Già đến Minh triều, nhìn thấy bảo tồn hiện trường phạm tội hoàn hảo nhất.
Đoàn Duy đứng ở một bên, nhìn Dương Thanh Già mặc phi ngư phục tương tự với mình, cảm giác nữ tử vóc người cao gầy buộc đai lưng rộng càng lộ ra anh khí cao ngất. Nàng cầm công cụ tỉ mỉ thăm dò từng chút trên vết máu, nhẵn nhụi tốt đẹp chính là trắc nhan tràn đầy túc mục cẩn thận, một mắt vừa nhìn thư hùng mạc biện.
Đủ hai canh giờ, Dương Thanh Già mới góp nhặt xong tất cả chứng cứ cần, mệt nhọc chống hai chân muốn đứng lên.
Thân thể này có bệnh tụt huyết áp, cho dù Dương Thanh Già xuyên qua đây tận lực điều chỉnh thể chất, nhưng trong nháy mắt đứng dậy vẫn không khỏi mê muội một chút.
“Cẩn thận!” Đoàn Duy một bước xa đi qua thấy nàng đỡ lấy.
Bookwaves.com.vn
Dương Thanh Già chờ thị giác biến thành màu đen dần dần khôi phục, mới phát hiện mình đang được người ôm vào trong ngực.
Vị trầm hương thanh khổ nhàn nhạt truyền đến, kể cả bàn tay ấm áp của đối phương, để cho nàng cảm thấy cũng không đường hoàng đưa tình thân thiết.
“Ngươi khó chịu?” Hắn hỏi.
Dương Thanh Già ngồi dậy, xoa xoa huyệt Thái Dương, không dấu vết đứng lui về phía sau một bước: “Không có chuyện gì, chút mao bệnh mà thôi.”
Đoàn Duy nhíu nhíu mày, không nói gì.
Hai người từ Đắc Nhất các đi ra, đã gần đến chạng vạng.
Đoàn Duy không để ý từ chối của Dương Thanh Già, cố ý tiễn nàng trở về nhà.
Lúc tách ra, Dương Thanh Già không biết nên nói lời cảm tạ gì mới sẽ không có vẻ dối trá nhợt nhạt. Bất quá trước lúc này, nàng phát hiện đối phương dọc theo con đường trở về này cũng có chút muốn nói lại thôi.
Dương Thanh Già thấy thế, không khỏi nói: “Khắc Duẫn, có phải ngươi có lời gì muốn hỏi hay không?”
Đoàn Duy khó có được có chút do dự: “Ngươi mạo hiểm lớn muốn lật lại bản án như vậy. . .”
“Cái gì?”
“Ý của ta là. . . Chỉ là vì tìm ra hung phạm sao?”
Dương Thanh Già nghe được hắn hỏi như thế, không có tức giận, bởi vì nàng bén nhạy cảm nhận được trong lời nói của đối phương chưa hết ý, vì vậy tâm bình khí hòa nói: “Đương nhiên là vì tìm ra hung phạm, vì chính danh của mình, không thôi ngươi cho là thế nào?”
Môi mỏng của hắn hé mở, do dự luôn mãi mới nói: “. . . Trịnh Khuyết dù sao cũng từng có hôn ước với ngươi.”
Dương Thanh Già ngẩn người, lại nhìn quẫn bách khó được trên một gương mặt khối băng, cùng cấp thiết mặc dù đã cực lực che giấu nhưng vẫn là lộ ra khát vọng khi nghe câu trả lời, cảm thấy thập phần thú vị, nàng khẽ cười vài tiếng: “Thế nào? Chẳng lẽ nghe cho ta cùng Trịnh gia công tử từng có hôn ước, dư tình chưa hết, không để ý hắn từng hủy hôn, lấy ơn báo oán, tình thâm một mảnh, mạo hiểm cứu người?” Nàng dở khóc dở cười: “Thôi đi, Khắc Duẫn, thoại bản cẩu huyết như thế không quá thích hợp với ta a.”
“. . . Xin lỗi, ” Đoàn Duy nghe vậy triển khai đầu lông mày, ngoài miệng lại nói: “Ta không nên hỏi cái này. . .”
“Không có gì, giữa bằng hữu quý ở thẳng thắn thành khẩn, ” Dương Thanh Già không để ý cười cười: “Ta lại cảm thấy hơi có chút bát quái Đoàn đại nhân. . .” Nàng xem bên gò má thoáng phiếm hồng của đối phương, dường như cố ý chọc hắn, ý vị thâm trường chậm rãi nói: “. . . Có chút khả ái đó.”
Đoàn Duy ho khan một tiếng, nghiêm túc nói: “Thời gian không còn sớm, ngươi sớm nghỉ ngơi một chút, có chuyện gì nhớ kỹ tới tìm ta, ta đây liền đi.”
Hắn xoay người muốn đi, Dương Thanh Già gọi hắn lại.
Đoàn Duy quay đầu lại.
Dương Thanh Già thu hồi thần sắc vui cười, nhìn hắn trịnh trọng lại chân thành nói: “Người nói ‘Đại ân không lời nào cảm tạ hết được’, nhưng Khắc Duẫn, lần này ta thực sự phi thường cảm tạ ngươi, thực sự.”
“Chờ tập nã được hung phạm, ta ngươi sẽ khuây khoả.” Hắn nói xong liền xoay người rời đi.
Trong sắc trời ảm đạm, bóng lưng đĩnh trực như tùng.