CHƯƠNG 34: ĐĂNG MÔN
Dịch giả: Luna Wong
Tin tức tân khoa hội nguyên đột tử tại Đắc Nhất các, đứng thứ hai thi hội là hung phạm gϊếŧ người trong nháy mắt truyền xôn xao dư luận.
Tùy theo mà đến là các loại phiên bản về việc này, kinh qua trí tuệ lên men đầy đủ của quần chúng, cấp tốc truyền lưu trên phố, thành đề tài câu chuyện trà dư tửu hậu.
Đủ loại suy đoán ngạc nhiên cổ quái, thậm chí hoang đường buồn cười xôn xao.
Quan phủ áp lực muốn nhanh chóng kết án, người chết xuất thân từ thư hương môn đệ có mặt mũi ở kinh thành, án này không kéo dài được.
Lão lai tử của Văn Hoa điện đại học sĩ Lý Phán, đối với Lý Hồng Hòa có thể nói là cưng chiều, mà Lý Hồng Hòa cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, mười tuổi chưa tới liền được xưng là Thuận Thiên phủ thủ tài, thi hội năm nay càng lấy được đầu bản, Lý Phán tự nhiên ký thác kỳ vọng cao với nhi tử duy nhất của mình.
Nhưng hôm nay Lý Hồng Hòa vừa được hội nguyên liền vô cớ chết thảm, người đầu bạc tiễn người đầu xanh, Lý Phán há có thể từ bỏ ý đồ?
Hắn tiêu số tiền lớn mời toàn bộ tụng sư nổi danh nhất kinh thành tới, sẽ chờ một tuần lễ sau qua đường(lên tòa), gắt gao đinh hung thủ gϊếŧ người ở trên đoạn đầu đài, đền mạng cho nhi tử yêu quý của mình.
Cùng lúc đó, Trịnh gia cũng một mảnh tình cảnh bi thảm.
Trịnh Khuyết thi hội vừa được thứ hai, còn chưa kịp ăn mừng một phen liền mạc danh kỳ diệu trở thành hung thủ gϊếŧ người.
Phụ thân của Trịnh Khuyết Trịnh Ngạn Thời nhân phẩm tài học đều là lơ lỏng bình thường, ở quan trường lăn lộn hai mươi mấy năm, cũng bất quá là một Hàn Lâm viện điển tịch tòng bát phẩm. Mắt thấy bản thân cuối năm nay liền sắp trí sĩ, nguyên tưởng rằng có thể giao phó trọng trách quang diệu môn mi cho đại nhi tử, hiện tại chớ nói làm rạng rỡ tổ tông, sợ rằng Trịnh Khuyết đến mạng đều sắp mất.
Để cho người duệ tỏa vọng tuyệt chính là, lật hết toàn bộ kinh thành, cũng không có một trạng sư chịu tố biện cho Trịnh Khuyết.
Nguyên nhân rất đơn giản, tụng sư nổi danh kinh thành xưa nay có “ba không tiếp” .
—— không tiếp nghèo, không tiếp tiện, không tiếp chết. (*)
Tên như ý nghĩa, đầu tiên, tụng sư không tiếp án tử thay người nghèo tố biện. Bởi vì người nghèo đại thể không trả nổi tiền thù lao phí dụng, tụng sư nào nguyện ý bận rộn không công chứ;
Thứ nhì, tụng sư không tiếp án tử thay dân đen tố biện, bởi vì dân đen giống người nghèo không có dầu mỡ gì có thể chiên, thứ hai dân đen tranh cãi phần lớn là chút nô dịch, thuê làm các loại, nên đối phương thường sẽ là chủ tử hoặc là người có chút thân phận địa vị, không có tụng sư nào nguyện ý đắc tội những tầng lớp giai cấp này;
Thứ ba, tụng sư không tiếp án tử biện người hẳn phải chết, tụng sư đại thể đều giống như võ tướng, yêu thích quảng cáo rùm beng công thường thắng bất bại của bản thân. Nhận tiền làm việc, tất nhiên có khuynh hướng lựa chọn án tử thị phi không rõ, còn có dư địa cứu vãn, nếu như sớm biết án phải thua, làm sao sẽ đẩy để tỷ số thất bại của bản thân tăng lên được?
Bookwaves.com.vn
Án tử của Trịnh Khuyết, đó là chiếm điểm thứ ba.
Vì vậy kinh thành to như vậy, Trịnh Ngạn Thời da dày mặt dày cầu toàn bộ đao bút hội, đừng nói là tụng sư có danh hào được xếp hạng, cứ cho là học đồ theo sư phụ làm trợ thủ đều không người nguyện ý tiếp nhận.
Hôm nay hắn có thể làm được cho nhi tử mình, cũng chỉ còn lại có thay Trịnh Khuyết thỉnh một tụng sư cao minh chút, tốt xấu lưu một cái mạng cho hắn.
Nhưng trời không chìu lòng người, tình cảnh này, Trịnh Khuyết sợ rằng chỉ có thể sáp tiêu mại thủ, ngồi chờ chết thôi.
Mắt thấy ái tử của bản thân chỉ nửa bước nữa là bước vào quỷ môn quan, Trịnh Ngạn Thời cũng không cố quá nhiều, hắn giống như một con ngựa gà luôn hoảng sợ không chọn được đường, hối hả ngược xuôi, rốt cục dưới hỏi thăm, biết được kinh thành còn có một nữ trạng sư tân tấn quật khởi.
Người này mặc dù là nữ tử, lại thủ đoạn cao can, có thể nói thiện biện, đến án tử của thân chất của cẩm y vệ chỉ huy sứ, đều là dễ như trở bàn tay.
Vô luận như thế nào, nữ trạng sư này cũng là hi vọng cuối cùng của nhi tử hắn, cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, Trịnh Ngạn Thời cũng không cố quá nhiều, hắn khẽ cắn môi tế xuất hơn phân nửa của cải, một đường hỏi thăm, rốt cuộc tìm được địa chỉ của vị nữ trạng sư này.
Trịnh Ngạn Thời đứng ở cửa Dương trạch, cảm thấy hết thảy trước mắt có chút quen thuộc không rõ.
Hắn vươn tay gõ môn hoàn, không lâu sau liền có người qua đây mở viện môn.
Mở cửa là một tiểu cô nương tuổi quá trẻ.
“Đây là phủ của Dương trạng sư đi?” Trịnh Ngạn Thời khách khí nói.
Tễ Hoa thấy người này có chút một nhìn quen mắt, nhưng trong lúc nhất thời rồi lại nghĩ không ra đến tột cùng gặp qua ở đâu, vì vậy gật đầu: “Phải.”
“Lão phu họ Trịnh, đặc biệt đến bái hội Dương trạng sư.”
Tễ Hoa vừa nghe hắn nói họ Trịnh, linh quang trong đầu lóe lên, rốt cục nhớ ra người này đến tột cùng gặp qua ở đâu rồi.
Trước đây nàng được gọi đi Trịnh phủ hỏi thân sự, chính là trước mắt vị Trịnh gia gia chủ qua tuổi hoa giáp này để cho mình mang thư trở về, thôi thân sự.
“Nga. . . Ta nhớ ra rồi, ngươi là Trịnh gia lão gia đi?” Nàng thoáng cái không nể mặt, lạnh nhạt nói: “Làm sao sẽ tìm tới chỗ chúng ta? Ngươi có chuyện gì?”
Trịnh Ngạn Thời thấy đối phương cư nhiên nhận ra bản thân, nhưng hiển nhiên thái độ không hữu hảo lắm, hắn không nghĩ ra, chỉ phải hồi đáp: “Lão phu có công sự muốn cùng chủ tử nhà ngươi nói chuyện.”
“A! Da mặt thật là dày. . .” Tễ Hoa cười lạnh nói: “Xem ra lão gia ngươi là đã sớm quên thật rồi đi? Ngươi còn dám tới tìm tiểu thư nhà ta?”
“Sao lại nói ra lời này. . . ?” Trịnh Ngạn Thời nghe khẩu khí của nàng, dường như từng kết thù với mình, nhưng hắn căn bản nghĩ không ra mình cùng gia đình này từng có gút mắt gì.
“Trịnh lão gia thực sự đã lớn tuổi rồi, trí nhớ không được tốt lắm! Trước đây không phải ngươi chính mồm hủy hôn ước của công tử nhà ngươi và tiểu thư nhà ta sao? Sau khi Trịnh gia các ngươi hối hôn, lão gia nhà ta đã bị các ngươi tươi sống tức chết, còn có tiểu thư nhà ta, nếu không phải ta phát hiện sớm, tiểu thư nhà ta đã sớm thắt cổ tự vẫn rồi!” Tễ Hoa cả giận nói.
Trước đây lúc Trịnh Ngạn Thời cự tuyệt cửa hôn sự này, cũng là bởi vì nhìn không hơn Dương gia, cho dù sau này mơ hồ nghe người ta nói Dương gia lão gia bởi vì chuyện này mà mất, hắn cũng căn bản chưa từng để ở trong lòng.
Bất quá hắn hiện tại thực sự hối hận không kịp, nếu như tiểu nha đầu này nói là sự thật, vậy hôm nay chuyện này có thể khó làm.
Hắn không nghĩ tới người ngày hôm nay bản thân muốn tìm, chính là Dương gia tiểu thư lúc đầu bị hắn từ hôn.
Bookwaves.com.vn – Luna: Hả dạ quá mợi, tặng Tể Hoa nhiều tim nhiều hoa
Bất quá vì tính mệnh của nhi tử mình, Trịnh Ngạn Thời cũng chỉ có thể cược cái mặt già này, đầu tiên là hắn nhận lỗi, lại mời nói: “Có thể phiền người đi vào thông bẩm một chút hay không?”
“Ngươi tìm tiểu thư nhà chúng ta có chuyện gì?” Tễ Hoa che ở cửa, không nhường chút nào.
“Lão phu thật có chuyện khẩn muốn thỉnh giáo tiểu thư nhà ngươi.”
Tễ Hoa tức giận mà nói: “Không nói thì thôi! Không có chuyện gì ta đóng cửa!”
Lúc nàng nói chuyện liền muốn khép cửa lại.
Trịnh Ngạn Thời vừa nhìn, dĩ nhiên vội vã đưa nửa bàn tay vào trong khe cửa.
Tễ Hoa dùng một chút lực, liền nghe đối phương “Ai u” một tiếng.
Trịnh Ngạn Thời đau đến rút bàn tay về, hai mặt của bàn tay tiều tụy nhìn ra được hai vết hằng tím hồng bị cửa kẹp.
“Ngươi làm gì thế?” Tễ Hoa thấy hắn bị thương, thái độ không cứng rắn giống mới vừa rồi nữa, nhưng như cũ mũi không phải mũi mặt không phải mặt: “Ngươi có việc thì nói, không có việc gì thì mau đi đi!”
“Ta là vì án tử của nhi tử ta, muốn bái phỏng tiểu thư nhà ngươi một chút.”
Mấy ngày nay Tễ Hoa mua đồ trên đường phố, cũng đa đa thiểu thiểu nghe nói tin tức nóng hổi đầu đường cuối ngõ này, bất quá nàng không biết công tử Trịnh gia từ hôn kia chính là Trịnh Khuyết này, vừa nghĩ tới trước Trịnh gia từ hôn làm hại lão gia buồn bực mà chết, Dương gia cây đổ bầy khỉ tan, trong lòng Tễ Hoa lại hô to đáng đời.
“Tiểu thư nhà ta không ở, ngày khác ngươi trở lại đi.” Nàng chặn cửa, khí thế nhất nữ canh giữ cửa ngõ vạn người không thể khai thông.
Trịnh Ngạn Thời thầm nghĩ thực sự là diêm vương dễ gặp, tiểu quỷ khó chơi,
Hắn để sai vặt mang bốn rương rương lễ vật to tiến lên, cười nói: “Ta chuẩn bị chút lễ mọn, thành ý thành khẩn, thỉnh cô nương thương xót, đi vào thông bẩm một chút. . .”
Tác giả có lời muốn nói:
* “Tam bất tiếp” là tác giả bịa đặt.