CHƯƠNG 29: XUẤT NGỤC
Dịch giả: Luna Wong
Chiếu ngục, địa lao.
Nơi này là không có cửa sổ, cho nên mặc dù bên ngoài là ban ngày lang lãng, trong lao cũng đưa tay không thấy được năm ngón.
Nhốt ở chỗ này lâu, sẽ không phân rõ canh giờ, thậm chí thời đại.
Chu Hưng chỉ ở chỗ này không được hai ngày, lại cảm giác như qua hai năm.
Có thể chỗ đáng sợ nhất của chiếu, là mây đen tử vong chẳng biết lúc nào đến, chờ đợi, trong sợ hãi miên man suy nghĩ, sẽ rất nhanh mài nát ý chí của một người.
Hắn ngồi ở trong góc, nhìn mấy tên khất cái kia thường thường vuốt lan can, hô các loại ngôn ngữ phí công như thả ta ra ngoài, lại liền một tiếng đáp lại cho dù là chửi rủa cũng không có.
Trong lòng Chu Hưng cảm thấy bọn họ ngây thơ đến buồn cười, lại cảm thấy giãy dụa vô vị này rất thật đáng buồn, hắn nhìn bích hỏa lúc sáng lúc tối trên tường, chính như Dương Thanh Già nói vậy, tản ra ánh sáng yếu ớt lại khó có được.
Có thể cứu hắn đi ra, chỉ có hung thủ không biết ẩn dấu ở nơi nào mà Dương Thanh Già phải ở trong thời gian một ngày tìm được kia.
Trong tay Chu Hưng thật có đồ có thể bảo mệnh, nhưng lúc này hắn lại không xác định, mặc kệ là thân phận gì, hiện tại hắn chỉ là một khất cái, nếu quả thật chết ở chỗ này, sẽ không ai biết.
Hắn mơ màng ngủ trong bất an và sợ hãi của nơi này, thẳng đến cửa lao bị mở ra, có người tiến vào.
Chu Hưng lập tức mở mắt ngồi dậy, cẩm y vệ đi vào kia hắn gặp qua, chính là Triệu Thành sáng nay qua đây thẩm vấn bọn họ .
“Tất cả đứng lên! Đứng lên!” Triệu Thành đi tới, dùng chân đá đá vậy mấy khất cái cuộn tròn trên mặt đất .
Chu Hưng thoáng cảnh giác nhìn đối phương, không biết kế tiếp sẽ có cái gì chờ hắn.
“Các ngươi có thể đi rồi.” Triệu Thành để người lấy xiếng xích trên tay chân của bọn họ xuống.
“Ngươi nói cái gì?” Hắn lại hỏi một lần, có chút không thể tin tưởng.
Triệu Thành liếc mắt, hướng ra phía ngoài đẩy hắn một cái, tức giận mà nói: “Dương Thanh Già đã tìm được hung phạm rồi, các ngươi có thể đi! Động tác nhanh lên một chút!”
Mấy tên khất cái kia vừa nghe nói có thể đi, cái mông như lửa đốt, té chạy ra khỏi chiếu ngục.
Triệu Thành nhìn thiếu niên phía sau như có điều suy nghĩ, chậm rì rì đi ra phía ngoài, nói: “Rề rà cái gì! Chẳng lẽ còn chưa ở đủ?”
Chu Hưng nhịn không được hỏi: “Dương Thanh Già đâu?”
Triệu Thành vốn có không muốn để ý đến hắn, nhưng nhắc tới Dương Thanh Già, hắn không khỏi suy nghĩ nhiều nói vài câu: “Nàng vừa nói rõ tiền căn hậu quả của án tử, hung thủ cũng thừa nhận, vụ án này tính là kết rồi.” Hắn nói đến chỗ này, nhịn không được tự nhủ than thở: “Cô nương này cũng thực sự là tà môn, chưa tới nửa ngày đã có thể phá án tử, còn lợi hại hơn cả thôi quan ta từng gặp, can đảm cẩn trọng, khôn khéo có khả năng, nếu như không phải một nữ tử, sợ thực sự là quá giỏi!”
“Nàng thực sự lợi hại như vậy?” Chu Hưng hỏi.
Bookwaves.com.vn
“Lời vô ích! Ta làm cẩm y vệ nhiều năm như vậy còn chưa phát hiện qua người thông minh như vậy, trách không được thủ lĩnh. . .” Triệu Thành đột nhiên ý thức được trước mặt mình còn thiếu niên đang đứng, hắn cả giận nói: “Mắc mớ gì tới ngươi! Lời vô ích thật nhiều!” Hắn hùng hùng hổ hổ xoay người lại đi.
Chu Hưng như trước cả người bẩn ô, nhưng khi ánh dương quang một lần nữa chiếu lêи đỉиɦ đầu, phảng phất lại thanh người.
Đại Minh khai triều đến nay, có bao nhiêu người có thể dựa vào bản thân, từ trong quỷ môn quan này không cụt tay không thiếu chân mà ra ngoài?
Chỉ là lác đác không có mấy người.
Dương Thanh Già đi ra, đã nhìn thấy thân ảnh của Chu Hưng ở đình trú cách đó không xa.
Nàng đi tới, trêu chọc hỏi: “Thế nào còn chưa đi? Chẳng lẽ còn muốn vào trong đi một vòng nữa sao?”
Chu Hưng nghe vậy quay đầu lại, khuôn mặt giảo hảo của đối phương dưới ánh nắng chiều sắp tắt, được độ lên tầng sắc điệu ấm áp.
“Ta đang đợi ngươi.” Hắn trừng mắt nhìn, rõ ràng đã gần đến chạng vạng, trong con ngươi lại có loại cảm giác sai nóng rực không thể nhìn thẳng.
Dương Thanh Già cười cười: “Chờ ta làm cái gì?”
Chu Hưng nắm tóc rối bời của mình, để che giấu không được tự nhiên của bản thân thời khắc này: “Muốn nói với ngươi tiếng cám ơn.”
“Không cần khách khí, ta phá vụ án này cũng là vì bản thân ta.”
“Ta. . .” Chu Hưng muốn nói chút lời trong lòng với nàng, hoặc là cảm khái sống sót sau tai nạn, hoặc là đạo lý lúc trước ở trong lao chưa nói xong, nhưng hắn lại cảm giác mình cũng bất quá là người xa lạ có duyên gặp Dương Thanh Già vài lần, mặc dù toán cùng nhau hoạn nạ, nhưng không biết đối phương có xem mình là bằng hữu hay không.
Dương Thanh Già không nhìn ra đối phương nhiều tâm tư như vậy, nàng thấy Chu Hưng có chút chần chờ, nhân tiện nói: “Còn chưa muốn về nhà sao? Cũng đừng để cho phụ mẫu lo lắng.”
Bookwaves.com.vn
“Song thân đều đã không còn, hiện tại xem như cô độc, ” Chu Hưng thấy đối phương hỏi như vậy, cũng mở miệng nói quyết định của chính mình: “Lúc ta rời nhà liền đã nói rõ, lần này nhất định phải lịch lãm chung quanh một chút, tạm thời. . . Không muốn trở về.”
Lấy suy đoán của Dương Thanh Già, mười ba tuổi, nhất định khí rất thịnh, nói vậy Chu Hưng xuất thân cao môn đại hộ, thiếu gia nuôi ở đại hộ mới hết lần này tới lần khác luôn nghĩ ra nơi phồn hoa bên ngoài một phen để chứng minh bản thân, nhưng mới ra đã đầy bụi đất, lại còn không chịu về nhà.
Đặt ở hiện đại, đây cũng bất quá là một hài tử mới vừa lên sơ trung, tuy rằng người cổ đại phổ biến lập thế sớm, nhưng quan niệm cố hữu của Dương Thanh Già để cho nàng như cũ nhịn không được khuyên nhủ: “Thế đạo hiểm ác đáng sợ, sinh tồn không dễ, vô luận như thế nào ngươi nên đặt an toàn ở vị đầu tiên.”
Nếu như lời này từ trong miệng những người khác nói ra, có thể thực sự sẽ làm hắn bất duyệt, nhưng hết lần này tới lần khác là Dương Thanh Già nói, Chu Hưng cũng không có bất luận cảm giác bị mạo phạm hay bị khinh thị gì.
Ngắn ngủi ở chung ffrrt Dương Thanh Già cảm thấy người trước mắt tuy có tính trẻ con xấp xỉ tuổi mình, nhưng mà càng nhiều hơn lại là cách nghĩ thành thục lão đạo, thiếu niên này rất đặc thù, trực giác của Dương Thanh Già nói cho nàng biết.
“Vết thương trên người tốt chưa?” Dương Thanh Già nhìn vết thương khóe mắt lại có chút dấu hiệu nhiễm trùng của hắn, hỏi.
Chu Hưng không chút suy nghĩ đã gật đầu.
“Nói bậy, lượng thuốc lần trước ngươi lấy từ y quán chỉ đủ dùng cho mắt trong một tuần, ” Dương Thanh Già nhìn về phía dấu chân phía sau hắn: “Dấu hài của ngươi in trên mặt đất, trái sâu phải cạn, rõ ràng là chân phải có thương tích. Tuổi còn trẻ không chữa cho tốt, cẩn thận sau này biến thành què, tìm không được tức phụ, độc thân!”
“Ta không thiếu tức phụ!” Chuyện liên quan đến tôn nghiêm nam tính, Chu Hưng ngay tức khắc phản bác.
“U!” Dương Thanh Già vui vẻ: “Còn thật có tự tin.”
Chu Hưng ý thức được mình là bị trêu đùa, gương mặt có chút hồng, hắn nghĩ thầm không phải ngươi cũng gả không ra ngoài sao, còn dám chê cười ta!
“Ta là một trạng sư.” Dương Thanh Già nói.
“Cái gì?”
Nàng xoay người đi về phía trước, vừa đi vừa nói: “Còn thiếu một trợ thủ. . .”
Dương Thanh Già cũng không quay đầu nhìn hắn, nàng tự nhiên đi về phía trước, tựa hồ cũng không thèm để ý người sau lưng có theo kịp hay không.
Chu Hưng nhìn bóng lưng chậm rãi rời đi của đối phương, ở lúc nàng gần thoát của đường nhìn của mình, nhịn không được cả tiếng hỏi: “Có bao ăn bao ở không?”
Dương Thanh Già lộ ra mỉm cười, gật đầu.
Một loạt tiếng bước chân vang lên, thiếu niên theo sau.