CHƯƠNG 23: TRONG NGỤC
Dịch giả: Luna Wong
Một chút xíu liền hiểu rõ nhau là lúc, Dương Thanh Già lặng yên ngồi ở trên mặt đất ẩm ướt băng lãnh trong lao phòng.
Nơi này cũng không chen chúc như ngục phòng phổ thông của phủ nha vậy, có thể vào đều là “Quý khách”, đương nhiên, ngoại trừ mấy khất cái ở gian sát vách nhìn thập phần nhìn quen mắt.
“Tại sao các ngươi lại ở chỗ này?” Nàng cách lan can ngục hỏi.
Khóe mắt của thiếu niên đã rồi tiêu sưng, da trầy trên mặt cũng khép lại tám chín phần mười rồi, trong phòng giam khất cái khác đã ngủ say hết, chỉ có hắn lại gần, một gương mặt không góc cạnh y hi có thể thấy được tương lai anh tuấn bất phàm: “Chúng ta là bởi vì một người tên là Giang Mãnh bị cẩm y vệ nắm tiến đến, còn ngươi?”
“Ta cũng giống như vậy, bất quá ta cùng hắn ở trên đường từng khởi tranh chấp, cho nên. . .” Nàng vuốt tay: “Các ngươi lại cùng hắn có can hệ gì?”
Thiếu niên nói một lần sự tình phía sau.
Nhắc tới cũng trùng hợp, hôm qua Giang Mãnh như cũ ở trên đường ghẹo mèo chọc chó, trêu hoa ghẹo nguyệt đi dạo, vậy mà đi tới phụ cận hẻm sau chỗ đám khất cái kia, đột nhiên ngã xuống đất chết bất ngờ, những tên khất cái này tại trường nên đã bị cho là hiềm nghi lớn nhất nên bắt tiến đến, thiếu niên tự nhiên cũng tránh không khỏi vạ lây.
“Thời điểm hắn chết là bệnh trạng gì?” Dương Thanh Già hỏi.
Thiếu niên kia lắc đầu: “Không có bệnh trạng gì, những khất nhi này bất quá là giống như bình thường tiến tới đòi tiền hắn, mấy người trong đó nhẹ nhàng lôi y phục của người nọ vài cái, hắn lại đột nhiên té trên mặt đất bất động, một trong hai hạ nhân theo hắn đi báo quan, người của quan phủ chạy tới, nói người đã chết.”
“Ngươi cẩn thận suy nghĩ lại một chút, một chút tình huống dị thường cũng không có sao?”
Thiếu niên lại nhíu mày suy nghĩ một lát, chỉ nói: “Trước khi hắn ngã xuống, hình như sắc mặt tái nhợt, có chút suy yếu.”
“Sắc mặt tái nhợt, có chút suy yếu?” Dương Thanh Già nghĩ, có phải là bởi vì tật bệnh nào đó hay không?
Bất quá nếu cẩm y vệ đã một ngụm một “Hung thủ”, nghĩ đến Giang Mãnh không phải nhân tật bệnh tử vong, vậy có khả năng là bị người hạ độc hay không?
“Ngươi đang suy nghĩ gì?” Thiếu niên thấy đối phương vẫn cúi đầu không nói, hỏi.
Dương Thanh Già: “Ta đang suy nghĩ giá đến tột cùng là xảy ra chuyện gì.”
“Ở đây thật tối, chúng ta. . . Sẽ chết sao?” Thiếu niên nhìn chung quanh địa lao quỷ khí sâm sâm đen kịt này một mắt, nhịn không được cong cong thân thể.
“Ở chỗ này, chết cũng không phải đáng sợ nhất.”
“Vậy cái gì đáng sợ nhất?”
Dương Thanh Già không trả lời hắn, chỉ là từ trong khe hở của lan can ngục đưa tay sờ sờ đầu của hắn, an ủi: “Không có việc gì.”
“Ta lại không phải tiểu hài tử, không nên sờ đầu.” Ngoài miệng thiếu niên nói như vậy, lại không có hất tay nàng ra, chỉ là lắc lắc đầu, thấy không hiệu quả gì, liền tùy nàng.
Dương Thanh Già khinh hỏi: “Có phải ngươi có chút sợ tối hay không?” Nàng cảm giác được đối phương đang run rẩy, tuy rằng biên độ rất nhỏ.
“Không, không sợ.”
Dương Thanh Già vẫn không vạch trần hắn, nàng nắm lấy tay lạnh lẽo của thiếu niên, chậm rãi nói: “Đêm đen hơn nữa, cũng chung quy có thời gian đi qua, nếu quả như thật sợ, vậy nhìn. . .” Nàng vừa định nói ánh trăng, lại nhớ tới chiếu ngục căn bản không có cửa sổ, “Vậy nhìn ngọn đèn trên vách tường đi, mặc dù nhỏ, vẫn như cũ có thể mang ánh sáng đến.”
Bookwaves.com.vn
Thiếu niên dựa vào lan can ngục, cầm lấy tay của Dương Thanh Già, một lát, khi nàng sắp ngủ mất, thấp giọng nói: “Là tự ta cố ý muốn rời nhà.”
Dương Thanh Già nghe vậy mở mắt, cường đánh tinh thần “Ân” một tiếng.
“Quê hương ta ở Hồ Quảng An Lục châu, nơi đó rất tốt, đất thiêng sinh hiền tài, địa linh nhân kiệt. Phụ cận có một Hoàng Tiên động, chỉ cần ta có thời gian sẽ vào trong đó chơi, còn có Mạc Sầu hồ.”
“Mạc Sầu hồ?”
Thiếu niên gật đầu, hắn nhìn tường lửa u u, êm tai nói: “Thời chiến quốc, nước Sở có một nữ nhân tài ba vang danh thiên hạ là Mạc Sầu, nàng không chỉ có giỏi ca múa, tài hoa hơn người, còn là vị mỹ nhân dung mạo như thiên tiên. Nàng cơ duyên xảo hợp vào Sở vương cung, được Khuất Nguyên, Tống Ngọc giáo dục, viết ra《 Dương Xuân Bạch Tuyết 》,《 Thải Vi Ca 》 thiên cổ có một không hai, sau này vì tình vây khốn nhảy xong tự sát, chẳng biết tung tích. Hậu thế bởi vì kỷ niệm nàng, đôi tên hồ kia là Mạc Sầu hồ.”(1)
“Trái lại một kỳ nữ tử, nghe ngươi nói xác nhận thập phần thích cố hương, ” Dương Thanh Già nghe xong cố sự buồn ngủ biến mất dần: “Vì sao ly khai?”
Vấn đề này tựa hồ để hắn không biết trả lời như thế nào, thiếu niên qua thật lâu mới mở miệng: “Ta cũng muốn đi ra xem thử.”
Thần thái lúng túng của Thiếu niên, để Dương Thanh Già nhớ tới lúc mình làm luật sư gặp phải án tử hùng hài tử một lần nhà trốn đi gây phiền toái, “Xem ra quang cảnh phía ngoài cũng không có tốt đẹp như ngươi tưởng tượng vậy.” Nàng nhíu mày, thoáng trêu nói.
Hắn khẽ thở dài, thần sắc lão thành không phù hợp độ trước: “Trước khi rời nhà cảm thấy ta biết tất cả mọi chuyện, ” thiếu niên nói bổ sung: “Ta là đọc từ trong sách, nhưng mà Đại Minh to lớn, một đường nghe thấy đúng là ta chẳng bao giờ nghĩ tới.”
“Đế quốc này đích xác rất lớn, mỗi người chúng ta đều là một bộ phận trong đó.” Dương Thanh Già nhẹ giọng cười: “Điều này làm cho ta nhớ lại sư phụ ta.”
“Sư phụ?”
“Đúng, ” nàng gật đầu: “Ta theo hắn học ba năm, hắn hiểu được rất nhiều, cũng dạy ta rất nhiều, trong đó quan trọng nhất chính là ‘Tri hành hợp nhất’ .”
Bookwaves.com.vn
“Tri hành hợp nhất. . . Chỉ suy nghĩ trong lòng và hành vi phải nhất trí sao?”
“Cũng không hoàn toàn đúng, ” Dương Thanh Già nói: “Đây là một loại khái niệm triết học, chỉ là quan hệ giữa thực tiễn và nhận thứ.”
Thiếu niên tựa hồ chưa từng nghe qua, không khỏi hỏi: “Thực tiễn và nhận thức?”
“Nói đơn giản, ‘Biết’ chính là nhận thức, cũng chính là tư tưởng của chúng ta, nhân sinh hữu hạn, tư tưởng của chúng ta, hoặc là nói phần lớn tri thức cùng cảm thụ đều đến từ chính sách vở, phần ngoại lệ bản đại đa số đến từ người khác, hay hoặc là kinh nghiệm của tiền nhân, có đôi khi cũng không hoàn toàn là đúng, cũng không hoàn toàn thích hợp với bản thân chúng ta; ‘hành’ chỉ chính là thực tiễn, cũng chính là dưới chân ngươi, hoặc là đường trong lòng. Rất lâu, rất nhiều chuyện, chỉ có làm mới biết được kết quả thế nào, nên ngươi rời nhà, một đường từ Hồ Quảng đi đến nơi đây, chính là hành, ngươi làm chính là phân nửa phía trước của ‘Tri hành hợp nhất’.” (2)
“Vậy một nửa saulà cái gì?”
“Phân nửa sau chính là dùng thực tế ngươi lấy được cảm thụ, uốn nắn ‘tri’ của ngươi .”
“Tri hành . . Hợp nhất.” Thiếu niên thể hồ xối nước lên đầu: “Tiên sinh dạy học trong nhà nói hiện nay Đại Minh thịnh thế, muôn đời thái bình, dân giai lương thiện, đêm không cần đóng cửa, nhưng ta mới ra Hồ Quảng liền bị người lừa toàn bộ lộ phí, trong sách nói dân giai giàu có, nhưng mặc dù dưới chân thiên tử cũng có khất nhi. . .”
“Đây rất bình thường, tất cả mọi chuyện không có khả năng đều không giống hết như trong sách viết, tiên sinh dạy học nói cũng không phải không hề có sai lầm, thế giới to lớn, bất cứ chuyện gì cũng có thể phát sinh.” Nàng nói chuyện dùng ngón tay nhẹ nhàng gõ lan can ngục một cái: “Như bây giờ hai chúng ta vô tội, bị coi như hung thủ gϊếŧ người nhốt ở trong l*иg tre này.”
Nói đến cái này, thiếu niên hết sức kỳ quái: “Vào chiếu ngục, hình như ngươi một chút đều không sợ sao?” Hắn suy nghĩ một chút lại bỏ thêm câu: “Ngươi còn là một nữ tử.” Hắn lập tức cảm thấy Dương Thanh Già cũng không chỉ là có gan lớn hỏ như các nữ tử phổ thông: “Hơn nữa, ngươi vừa nói một phen đạo lý kia cũng rất thú vị, tiên sinh dạy học của ta đều không hiểu cái gì ‘Tri hành hợp nhất’ .”
“Đừng nói ta, ngươi thật giống như cũng không sợ bao nhiêu?” Ngoại trừ có chút sợ tối. . . , nàng không muốn kí.ch thích thiếu niên rất có thể đang ở thời kỳ ngỗ nghịch này, nuốt nửa câu sau xuống.
Hắn không trả lời, ở chỗ đường nhìn của Dương Thanh Già nhìn không thấy, tay trái theo bản năng chăm chú túm một tấm bảng hiệu treo ở bên hông.
“Nói nhiều như vậy còn không biết ngươi xưng hô như thế nào?” Nàng rộng lượng tự giới thiệu: “Ta là Dương Thanh Già, là một trạng sư.”
“Trạng sư. . . ?” Thiếu niên thập phần kinh ngạc: “Ta chưa từng nghe qua nữ tử làm trạng sư, ngươi thật đúng là kỳ quái.”
Dương Thanh Già đã quen mỗi lần giới thiệu chức nghiệp của bản thân, đối phương đủ loại phản ứng kỳ kỳ quái quái, nàng hỏi: “Còn ngươi?”
“Ta là Chu ——” hắn dừng một chút, buông lỏng tay trái bị cộm có chút đau ra, mới nói: “Chu Hưng.”
(Luna: Ta đoán ông này là hoàng đế, vì lúc đầu bảo hoàng đế cũng đọc tiểu thuyết thoại bản, không thì cũng là hoàng tử, vì cùng họ Chu)
Tác giả có lời muốn nói:
1 căn cứ chỉnh lý của baidu bách khoa.
2 khái niệm tri hành hợp nhất là tâm học giả Minh triều Vương Dương Minh lần đầu nói ra, phía sau lý giải cụ thể tri hành hợp nhất, mỗi người có lẽ đều không giống nhau, trong văn giải thích chỉ là lý giải cá nhân của nữ chủ.