Chương 20: Tulip Thánh Ly (thượng)

Thiên Linh không đùa giỡn Tăng Giang quá nhiều, rất nhanh năm người thu thập một chút liền hướng về rừng rậm xuất phát.

Tăng Giang vốn chỉ nghĩ Thiên Linh người dễ hư như vậy, nhất định là tìm trò vui mới chịu tiến vào, dọc đường đi khẳng định thiêu thân hét to không ngừng.

Nhưng rất nhanh hắn phát hiện mình sai rồi, Thiên Linh so với hắn càng nhanh nhẹn hơn nhiều. Mặc dù là Chế thẻ sư cấp cao, thế nhưng lực chế thẻ của Thiên Linh chẳng hề thấp, cơ hồ là dễ dàng có thể triệu hoán thẻ bài cấp năm. Hơn nữa bên cạnh có hai Ma thẻ sư cấp năm cùng cấp sáu, Tăng Giang cảm giác mình cũng như là tiểu công tử tới tìm kiếm kinh nghiệm.

Tuy rằng lần đầu tiên trong cuộc đời phỏng chừng cũng là một lần duy nhất được hưởng thụ đãi ngộ này, thế nhưng Tăng Giang cũng không vui, thậm chí có chút gò bó, vốn hắn đến tham gia nhiệm vụ chính là hi vọng có thể được rèn luyện, giống như hiện tại bị người bao quanh 360 độ tất cả các hướng không một góc chết bảo vệ còn có ý nghĩa gì nữa.

Thiên Linh nhìn thấu Tăng Giang gò bó, chậm rãi đến bên cạnh hắn. "Làm sao vậy, thiếu niên mặt lạnh của chúng ta có chuyện gì không vui à."

Âm thanh mang theo tiếng cười này làm Tăng Giang lông tóc toàn thân dựng đứng lên.

Thiên Linh cầm một lọn tóc của Tăng Giang lên thưởng thức, "Em biết không, ánh mắt quật cường này của em thật là đẹp mắt, tôi thật muốn đem đôi mắt này của em cất giữ."

(Ada: trời ơi Linh Linh biếи ŧɦái như này vậy ai mới là công ai mới là thụ Σ(゚ロ゚))

Đây là một tên biếи ŧɦái! Tên biếи ŧɦái rất nguy hiểm! Chuông cảnh báo trong lòng Tăng Giang vang lớn.

Mà ba Ma thẻ sư khác lại là hoàn toàn ngây người, hai mặt nhìn nhau một hồi, trong lòng khẳng định đây tuyệt đối là quy tắc ngầm! Quy tắc ngầm!

Tuy rằng dùng giá trị nhan sắc hai người không thể nói được ai "ngầm" ai thì chịu thiệt hơn, thế nhưng không nghĩ tới nam thần không thể xâm phạm trong lòng bọn họ dĩ nhiên là tên cuồng biếи ŧɦái! Thật là đáng sợ!

Thiên Linh không có tiếp tục, anh sợ tên nhóc con này sau đấy bị dọa đến chạy mất liền không dễ chơi nữa. "Em đừng quên tôi ra nhiệm vụ này quan trọng nhất là muốn cơ thể sống của Tulip Thánh Ly, cho nên phát hiện Tulip Thánh Ly nhiệm vụ liền giao cho em."

Tulip Thánh Ly ở trong rừng rậm của Lam Tinh kỳ thực chẳng hề hiếm có, trước đây Tăng Giang hỗn trong dã đội lúc tiến vào cũng có gặp phải một lần, mà nó giá trị bản thân chẳng hề cao cũng không có chủ động công kích, cho nên bọn Tăng Giang cũng không có lãng phí sức đi chiến đấu. Thế nhưng rất kỳ quái là hôm nay một đường từ ngoài bìa rừng đi vào phía trong, dị thú đều đánh vài lần, vẫn như cũ không nhìn thấy đến cái bóng của Tulip Thánh Ly.

"Ngày hôm nay trước hết cắm trại ở đây đi, mọi người nghỉ ngơi trước." Thiên Linh nhìn bầu trời màu máu phía xa nói.

Năm người đi một ngày cũng mệt mỏi một chút, rất nhanh liền chuẩn bị lều vải và đống lửa xong.

Tăng Giang nhìn ba người khác lấy ra thực phẩm áp súc, lại nhìn một chút hai bàn tay trắng noãn thon dài vừa nhìn chính là hai tay không dính nước mùa xuân, thành thục lấy ra thực phẩm trong túi ra bắt đầu chế biến.

Thiên Linh ngồi xuống bên cạnh thiếu niên đang chuyên tâm nấu ăn: " Ai u thiếu niên nhỏ bé của chúng ta còn có thể nấu ăn, không tồi không tồi."

Tăng Giang quyết định không để ý đến anh, bởi vì hắn phát hiện nếu như mình có phản ứng gì, trêu tức trong mắt đối phương sẽ càng thêm mãnh liệt, cho nên hắn quyết định đem mỹ nhân bên cạnh coi như khúc gỗ.

Tăng Giang nướng nửa con bò nhỏ cùng một nồi canh rau hỗn hợp, Thiên Linh bên cạnh đã không chờ được nữa liền cắt một phần bắt đầu thưởng thức, khi miếng đầu tiên vào miệng, Thiên Linh ánh mắt sáng lên, hương vị không tệ.

Mùi thơm hấp dẫn ba Ma thẻ sư đang gặm thực phẩm áp súc bên cạnh, ngửi được mùi vị thơm đập người, lại nhìn một chút thực phẩm lạnh như băng ngoại trừ lấp đầy bụng một chút cũng không có khẩu vị trên tay, nhất thời cảm thấy tẻ nhạt vô vị. Bọn họ cũng không có da mặt dày như Thiên Linh tự mình đến cọ đi, chỉ có thể yên lặng xoay người gặm nhấm thực phẩm trong tay.

Tăng Giang thấy được động tác của ba người, gọi ba người lại đây cùng lúc thưởng thức, ba chỉ chờ câu nói này, đặc biệt nhanh ném thực phẩm trong tay xuống lại đây ngồi vây quanh. Thiên Linh nhất thời có chút không vui, nhìn ba người sau khi lại đây ngồi liền bắt đầu ăn như hổ như sói, rầu rĩ cắt một phần đưa tới trong tay Tăng Giang.

Vào đêm, đoàn người rất nhanh trở lại lều ngủ của mình.

Tăng Giang lại không quá buồn ngủ, nghe âm thanh sột soạt bên ngoài, Tăng Giang lặng lẽ chui ra ngoài túi ngủ.

Trong mấy cái lều bên cạnh tất cả mọi người hô hấp đều đều, Tăng Giang nhìn cách đó không xa tựa hồ có động tĩnh, chậm rãi đi đến phía xa xa.

Trong bụi cỏ là vài con Chuột Kim Tuyến, dị thú cấp ba, toàn thân che kín chỉ thêu màu vàng. Chuột Kim Tuyến là dị thú thuộc về loại lực công kích không mạnh lại phi thường nhanh nhẹn điển hình, mặc dù chỉ là cấp ba thế nhưng không thường thấy, lập tức nhìn thấy một tổ nhỏ, Tăng Giang nhất thời có chút kinh hỉ, hắn định bắt một con về cho Cố Thần, để Cố Thần nghiên cứu chế tác thẻ bài ba sao.

Chuột Kim Tuyến cảm thấy có người tiếp cận, cực kỳ nhanh chạy về phía xa, Tăng Giang thì nhanh chóng đuổi theo.

Chạy một đoạn ngắn, Tăng Giang phát hiện trước mắt một mảnh sáng ngời, cư nhiên là một mảnh lớn một mảnh lớn Hoa Dạ Quang.

Hoa Dạ Quang, tên như ý nghĩa là loài hoa phát sáng trong màn đêm, thời điểm ban ngày giống như hoa dại không đáng chú ý, thế nhưng màn đêm vừa xuống, nó sẽ mở rộng cánh hoa mỹ lệ, cánh hoa có thể tỏa ra ánh sáng nhu hòa mà mỹ diệu.

Đang một lòng truy đuổi Chuột Kim Tuyến Tăng Giang bị phong cảnh tuyệt vời này hấp dẫn, một mảnh lớn biển hoa lẳng lặng chập chờn trong gió đêm, thêm vào nữa Hoa Dạ Quang có tác dụng an thần, khiến tất cả những thứ này đều hiện ra đặc biệt tốt đẹp. Tăng Giang quên mất ý nghĩ đuổi theo Chuột Kim Tuyến, đắm chìm trong gió đêm phơ phất này. Tăng Giang yêu thích loại cảm giác được hoa bao quanh, phảng phất như tất cả đau khổ trong ký ức, cũng có thể được hương hoa này che giấu.

"Cẩn thận!" Xa xa truyền đến âm thanh.

Tăng Giang mới từ bên trong say mê tỉnh lại, liền cảm thấy cánh tay đau nhói, liền thấy một con Cự Mãng Hoang Dã dài bằng hai người ở ngay bên cạnh hắn. Tăng Giang đã không kịp triệu hoán thẻ bài, cự mãng gần trong gang tấc.

"Người Bảo Vệ Ngọn Lửa." Xa xa Thiên Linh triệu hoán ra thẻ bài đem cự mãng đánh bay. Cự mãng chưa có ý định từ bỏ, cùng Người Bảo Vệ Ngọn Lửa đánh nhau.

Thiên Linh lập tức từ xa chạy tới, từ lúc Tăng Giang đi ra khỏi lều anh đã tỉnh lại rồi, không có quấy nhiễu thiếu niên này, anh lặng lẽ đi theo phía sau, thần sắc thiếu niên đắm chìm trong biển hoa tốt đẹp khiến anh có chút hoảng hốt, không nghĩ tới nhất thời sơ sẩy, thiếu niên liền gặp phải nguy hiểm.

"Em không biết địa phương Hoa Dạ Quang tụ tập thường đều có rất nhiều loại mãng xà lại đây tụ tập sao, chỉ trình độ nửa thùng nước này của em còn giả vờ thâm trầm, em không thấy rất ngu ngốc sao." Thiên Linh ôm lấy thiếu niên hung hãn nói.

Tăng Giang rất muốn thoát khỏi anh. Tiện thể phun đầy mặt anh liên quan gì đến mỹ nhân rắn rết anh, nhưng đáng tiếc nước bọt của Cự Mãng Hoang Dã tuy rằng độc tính không phải rất mạnh, nhưng tính gây mê phi thường cao, rất nhanh hắn liền mềm nhũn không thể động.

Thiên Linh nhìn bộ dáng nhu nhược hiếm thấy của thiếu niên, không có ham chiến, triệu hoán ra Người Bảo Vệ Thổ Tang, cùng Người Bảo Vệ Ngọn Lửa phối hợp đem Cự Mãng Hoang Dã đánh xa.

(Ada: có vẻ Tăng Tăng giống với Thần Thần cùng là tiểu thụ chăng...(¬‿¬ ) )

Thiên Linh đem thiếu niên để nằm ngang trên đất, tiến đến miệng vết thương của thiếu niên, nhẹ nhàng hút nọc độc ra.

Tăng Giang chỉ cảm thấy đầu một mảnh ảm đạm, hắn nỗ lực mở mắt ra, chỉ nhìn thấy một cái đầu nằm nhoài nơi cánh tay hắn. Hắn muốn tránh thoát, nhưng đáng tiếc hắn căn bản không dụng được một chút khí lực gì, đối phương rất nhanh đem hắn kìm lại.

Tăng Giang lần thứ hai mở mắt đã là lúc trời sáng, hắn đã từ biển hoa về đến trại.

Hắn giãy giụa đứng dậy, kết quả cảm giác được bụng có thứ gì đè lên. Lúc này hắn mới phát hiện Thiên Linh đang chếch lên nằm nhoài trên người hắn, thần sắc một mặt mệt mỏi.

Nhìn Thiên Linh ngủ say, khuôn mặt bình thường luôn tự mang biểu tình trào phúng hiếm thấy điềm tĩnh như vậy, Tăng Giang đột nhiên cảm giác tim đập nhanh hơn mấy lần.

Hắn do dự có nên hay không đem cái đầu trên bụng đẩy ra, kết quả đối phương lại tỉnh trước mất rồi. Vẫn như cũ một mặt buồn ngủ Thiên Linh không có bò dậy, mà hành động rất tự nhiên cọ cọ lên, rất nhanh liền đυ.ng tới cằm Tăng Giang.

Hơi thở Thiên Linh thở ra vừa vặn ở xương quai xanh Tăng Giang, Tăng Giang nhịn không được run rẫy.

"Thật là một nhóc con mẫn cảm nhỉ." Mang buồn ngủ bổ trợ, giọng nói của Thiên Linh có sát thương 100%, Tăng Giang nhất thời không dám nhúc nhích.

Thiên Linh tựa hồ đối với việc đùa giỡn này chăm chú hơn, tiếp tục đưa tay ra nắm cằm Tăng Giang, ngón tay ma sát chầm chậm: "Nhóc con, tôi rất muốn biết emcó ý kiến gì với tôi đấy."

Đều bị đùa giỡn đến mức này rồi, Tăng Giang không thể nhịn được nữa, không quản đối phương có phải mỹ nhân rắn rết gì, mạnh mẽ duỗi chân ra đá văng đối phương.

Thiên Linh nhận ra ý đồ của hắn, cấp tốc né tránh về phía sau, nhưng đáng tiếc vẫn là bị đá phải bụng một chút.

Thiên Linh khẽ cười một tiếng, "Thực sự là một con nhím nhỏ thú vị." Nói xong đi ra ngoài.

( Ada: anh anh anh Linh Linh thực sự là một tên lưu manh biếи ŧɦái (*/ω\) )

Tăng Giang nhìn đối phương đi ra ngoài, mới phát hiện bên cạnh túi ngủ của mình dĩ nhiên còn có Hoa Dạ Quang đã bị thuần phục cùng một l*иg Chuột Kim Tuyến, một loại cảm xúc không nói lên lời từ trong lòng tràn ra.

Vừa mới tỉnh lại không bao lâu đang rửa mặt, ba vị Ma thẻ sư nhìn thấy Thiên Linh từ trong lều của Tăng Giang đi ra, bộ dáng quần áo không chỉnh tề lại phong tình vạn chủng, từng người từng người trợn mắt ngoác mồm.

(Ada: phong tình vạn chủng... ヽ("Д")ノ︵ ┻━┻ thế cuối cùng Linh Linh có phải công không vậy \(º □ º l|l)/ )

Ai u má ơi nhìn phải thứ không thể nào được rồi. Ma thẻ sư A trong lòng nghĩ đến.

Cho nên bọn họ nhất định là quy tắc ngầm đi. Ai u má ơi thật muốn biết ai "ngầm" ai. Ma thẻ sư B tâm hồn bát quái trong lòng cháy hừng hực.

Chúng ta phá vỡ gian tình của cố chủ có thể hay không bị xoẹt xoẹt, bị thuê người gϊếŧ, bị diệt khẩu, ai u má ơi thật đáng sợ. Ma thẻ sư C trong nỗi bất an lo lắng.

Thiên Linh không để ý đến ba người biểu tình phong phú cùng với hoạt động nội tâm càng thêm phong phú, nhanh chóng rửa mặt xong rồi cẩn thận thu lều, ngồi ở bên đống lửa chờ Tăng Giang đi ra làm điểm tâm.

Đáng tiếc Tăng Giang hỏa khí lớn thêm, mặc dù đối phương là ân nhân cứu mạng của mình, nhưng là vốn ấn tượng đã kém còn luôn luôn đùa giỡn hắn, còn đang trong lửa giận Tăng Giang thu thập xong hành lý, móc ra thực phẩm áp súc, không có ý tứ làm điểm tâm.

Thiên Linh dùng ánh mắt vô tội điềm đạm đáng yêu đuổi theo bóng người hắn, ba người không liên quan ở bên cạnh đều sắp hòa tan, mà Tăng Giang không hề bị lay động, ba người khác kia nhất thời dán cho Tăng Giang cái mác tâm địa sắt đá, mỹ nhân gửi đến trong lòng còn không hề bị lay động, thật không biết nên khen quân tử hay là ngu ngốc.

Tăng Giang không dự định làm điểm tâm, đoàn người tiếp tục xuất phát. Thấy Thiên Linh cũng không có ý định ăn chút thực phẩm áp súc gì, cứ như vậy đi ở phía trước, Tăng Giang cảm thấy lương tâm có chút không qua được. Tốt xấu gì tối hôm qua anh cứu mình một mạng, còn chiếu cố mình một đêm, mặc dù động tay động chân với hắn, thế nhưng hơn nửa chỉ là đang đùa hắn, mỹ nhân như vậy làm sao có khả năng để đến hắn, một thiếu niên tính khí bộp chộp không có thứ gì.

Hành trình ngày hôm nay đặc biệt nhấp nhô, một đường không ngừng gặp phải dị thú cấp năm cấp sáu, Tăng Giang cũng thử tham gia chiến đấu. Tuy rằng cống hiến sức chiến đấu nhỏ bé không đáng kể, nhưng Tăng Giang rất mừng rỡ phát hiện, mình dĩ nhiên có thể thành thục điều động thẻ bài ba sao cùng thẻ bài bốn sao, thậm chí dùng thẻ bài năm sao cũng có thể phát huy ra hiệu quả không tệ.

Đại khái đạo lý "phúc họa tương y" này vẫn đặc biệt linh nghiệm, cũng không lâu lắm, bọn dĩ nhiên gặp một mảnh ruộng hoa Tulip Thánh Ly.

=

=

Ada:... tui quên mất vẫn có cái gọi là Mỹ nhân công... phong tình vạn chủng vẫn có thể là công đúng không...

=

=