" Xin chào các vị khách nhân và tôn khách quý, hoan nghênh các vị đến với Triển Sí Cao Bằng, ta là Nguyệt Mị— người chủ trì hội đấu giá lần này."
Nguyệt Mị là một nữ tử vô cùng xinh đẹp, người cũng như tên, diện mạo vô cùng diễm lệ, đẹp đến cực kỳ trương dương, một thân hồng y bó chặt vào vóc dáng lả lướt hấp dẫn của nàng, làm nàng nổi bật diễm lệ đến tận xương, mị hoặc đến cực điểm.
" Nguyệt Mị..."
" Nguyệt Mị, ta yêu nàng, hú......"
Nguyệt Mị cô nương, mau mở nhanh lên, chúng tôi đã không chờ nổi nữa rồi."
" Nguyệt Mị, Nguyệt Mị, đêm nay có thể..."
" Nguyệt Mị cô nương, ta rất thích nàng, đồng ý lời cầu hôn của ta được không...."
Tạ Uẩn lần đầu tiên ở đại lục Hằng Võ thấy người ta theo đuổi, có chút tò mò từ trên lầu nhìn xuống.
Tư Dật cười nói: " Nguyệt Mị là lục tinh Võ Sĩ, tu vi cao, bộ dáng lại xinh đẹp, bản thân còn rất có năng lực, hiện giờ đang đảm nhiệm vị trí đội trưởng thị vệ tổ ba, không ít công tử thế gia tranh nhau theo đuổi nàng.
Tạ Uẩn gật đầu, trong lòng không khỏi cảm thán, Triển đại thiếu đúng là biết cách làm ăn, đưa Nguyệt Mị ra chủ trì, hội đấu giá còn chưa bắt đầu mà hội trường đã náo nhiệt thế rồi.
Nguyệt Mị rất biết cách lợi dụng mỹ mạo bản thân, sau lời dạo đầu ngắn ngủi, nàng bắn cho mọi người mấy cái mị nhãn, tươi cười xinh đẹp nói: " Được rồi, chư vị đừng đùa nữa, so với người chủ trì như ta, chắc hẳn chư vị còn chờ mong hàng đấu giá hôm nay hơn. Bây giờ hội đấu giá chính thức bắt đầu, chúng ta hãy xem vật phẩm đầu tiên nào."
Hai gã người hầu nhanh chóng nâng một cái giá lên, trên giá có một thanh đại đao.
Nguyệt Mị giới thiệu: " Đây là vũ khí Hoàng cấp thượng phẩm, Quy Lân Thất Bảo Đao, lưỡi đao sắc bén, thân đao dày nặng. Nó được luyện chế từ vỏ ngoài của Thanh Quy
( rùa xanh) cấp ba, vô cùng bền chắc, ta tin tưởng món vũ khí này nhất định sẽ được rất nhiều dong binh yêu thích, dùng nó đi chém Sơn Giáp Thú, chắc chắn không có vấn đề gì. Được rồi, bây giờ chúng ta bắt đầu đấu giá, giá khởi điểm năm ngàn linh châu, mỗi lần kêu giá không được dưới một trăm linh châu.
" Năm ngàn mốt."
" Năm ngàn hai."
" Năm ngàn năm...."
Rất nhiều dong binh ở dưới lầu đều bắt đầu cạnh tranh kêu giá, Tạ Uẩn đối với cái vũ khí vừa dày vừa nặng này không có hứng thú, hắn cảm thấy cầm thứ này trên tay thật tục tằng, một chút cũng không phong lưu tiêu sái. Cứ thế dứt khoát lấy quyển sách nhỏ mà Triển đại thiếu cho hắn ra, cùng Cảnh Nhiên lật xem.
Tư Dật cạn lời, thất đệ đây là trực tiếp xem nhẹ hắn đúng không.
Tạ Uẩn mở sách ra, mấy trang trước đều là đao, thương, thuẫn, và mấy loại hình vũ khí linh tinh, Tạ Uẩn tùy ý nhìn lướt qua, thấy Cảnh Nhiên không có hứng thú, liền lật đến mấy trang sau để coi đan dược.
" Đây là Bích Linh Đan." Ánh mắt Tạ Uẩn hơi lóe lóe.
Cảnh Nhiên nghiêng đầu qua xem, trên quyển sách chỉ có tên đan dược cùng với giá cả, không có giới thiệu tỉ mỉ, y liền nói: " Bích Linh Đan là đan dược Hoàng cấp trung phẩm, thích hợp cho Võ Giả dùng để trùng kích lên VÕ SĨ."
Tạ Uẩn gật gật đầu, nói: " Phá Khí Đan?"
" Phá Khí Đan là đan dược Hoàng cấp hạ phẩm, có thể trợ giúp Võ Giả đột phá bình cảnh, chỉ là, loại đan dược này chỉ có thể sử dụng một lần. Sau này tu luyện trừ phi có đan dược tốt hơn, nếu không thì chỉ có thể tự dựa vào năng lực của mình để tấn giai, không thể tiếp tục dựa vào đan dược để tăng trưởng tu vi nữa. Bởi vậy, người bình thường đều sẽ dùng rất cẩn thận, đa phần đều lựa chọn sẽ dùng ở giai đoạn thất tinh hoặc bát tinh Võ Giả." Cảnh Nhiên giải thích vô cùng kỹ càng tỉ mỉ.
Tạ Uẩn trở mình, ánh mắt chớp động, hỏi: " Bồi Nguyên Đan có công hiệu gì?"
Cảnh Nhiên cười nói: " Bồi Nguyên Đan giống như Bồi Nguyên Tề, gia tăng nguyên khí của võ giả, đây là đan dược Hoàng cấp hạ phẩm."
Tạ uẩn càng xem trong lòng lại càng ngứa, lại lật sang trang khác, hỏi: " Tụ Khí Đan?"
Cảnh Nhiên giải thích: " Tụ Khí Đan thích hợp cho Võ Sĩ sử dụng, tụ tập linh khí, cũng có thể tăng trưởng tu vi cho Võ Sĩ."
" Tụ Linh Đan?"
" Tụ Linh Đan giống với Tụ Khí Đan, chẳng qua năng lượng của hai cái khác nhau như trời với đất, Tụ Khí Đan chỉ là đan dược Hoàng cấp trung phẩm, Tụ Linh Đan thì lại là đan dược Hoàng cấp thượng phẩm."
Tư Dật càng nghe trong lòng càng cảm thấy kinh sợ, đệ phu thế mà thuộc mấy thứ này như lòng bàn tay, phải biết rằng, đan dược rất hiếm thấy ở Phạm huyện, rất nhiều người có lẽ cả đời cũng chưa nghe nói tới, càng đừng nói tới lý giải rõ ràng như vậy. Quả nhiên, đồn đãi là không thể tin, nghe đồn đệ phu lai lịch không rõ, theo hắn thấy thất đệ đúng là may mắn.
Tư Dật càng nghĩ càng cảm thấy, đệ phu đúng là sâu không lường được, thất đệ hình như cũng là từ sau khi cưới được đệ phu mới bắt đầu phát sinh chuyển biến.
Trong lòng Tư Dật âm thầm suy đoán, nói không chừng đệ phu là một công tử thế gia ở một đại địa phương nào đó, một thân khí độ kia, rõ ràng thường nhân không có khả năng có được, hơn nữa, trước đó thân thể đệ phu suy yếu, hẳn là do bị trọng thương. Bởi vậy mới mất hết tu vi. Bằng không, y cũng sẽ không vừa sinh xong, tu vi lập tức khôi phục đến nhị tinh Võ Đồ, khoảng cách đệ phu khỏi hẳn chỉ sợ cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Trong lòng Tư Dật não bổ một trận, lúc này bắt đầu nhìn đệ phu với một con mắt khác.
Tạ Uẩn tiếp tục lật trang, trong lòng có chút tiếc hận, vật phẩm bán đấu giá có đan dược, có linh quả, còn có linh tửu cao cấp, thế nhưng lại không có linh dược.
Đột nhiên, ánh mắt Tạ Uẩn ngưng trọng, nhìn thấy một loại linh quả vô cùng quen mắt.
Cảnh Nhiên nói: " Đây là Ngọc Trân Quả."
Tạ Uẩn lúc này mới biết, trái cây vừa rồi hắn ăn là cái gì. Bất quá, thứ làm cho hắn kinh ngạc là giá cả của nó, giá khởi điểm một vạn linh châu. Đương nhiên, một vạn linh châu này không phải một quả mà là một phần, nhưng mà giá cả này cũng không hề rẻ, một phần linh quả cũng chỉ có mười quả mà thôi."
Tư Dật nở nụ cười, nói: " Triển đại công tử cùng ta tương giao nhiều năm, hành sự rất ổn thỏa. Thất đệ không cần khách khí với hắn, lần này là hắn có thành ý."
Tạ Uẩn gật đầu, không hề cảm thấy thụ sủng nhược kinh, hắn lấy Phàm Linh Thảo ra, chắc chắn có thể mang lại lợi ích còn lớn hơn nhiều cho Triển Bằng Dực.
Mà lúc này, hội đấu giá đã tiến triển đến giai đoạn khí thế ngất trời, mấy vũ khí trước đó đều đã bị người chụp hết, toàn bộ đều rơi vào ba căn sương phòng ở lầu ba.
Tạ Uẩn hỏi: " Lầu ba là những người nào vậy?"
Tư Dật nói: " Lầu ba là cho tám thế lực lớn của Phạm huyện, còn có mấy hiệp hội lớn nữa, lầu hai là phòng khách quý dành cho những kẻ có tiền, lầu một là khách khứa bình thường."
Tạ Uẩn gật đầu, giương mắt nhìn lên trên lầu.
Sắc mặt Tư Dật trầm trầm, nói: " Phòng số 2 bên trái lầu ba là phòng của dong binh đoàn Phi Lang."
Tạ Uẩn thu hồi ánh mắt không nói chuyện nữa, đi vào địa phương này, gặp phải cũng là chuyện chắc chắn. Mấy vũ khí bán đấu giá vừa rồi, đa phần đều rơi vào phòng của dong binh đoàn Phi Lang.
Tạ Uẩn đem tầm mắt chuyển về phòng đấu giá, lúc này Nguyệt Mị đã lấy ra một cục đá có màu sắc sáng rỡ.
Cảnh Nhiên đột nhiên nói: " Mua đi."
Nguyệt Mị cầm cục đá trên tay, thiên kiều bá mị nói: " Đây là Ảo Ảnh Thạch, loại đồ vật này ta biết rất nhiều người đều không có hứng thú. Nhưng đối với trận sư mà nói, nó lại là bảo bối, được rồi, giờ chúng ta bắt đầu kêu giá, ba ngàn linh châu khởi điểm."
Lầu ba lập tức liền co người bắt đầu kêu giá: " Ba ngàn linh châu."
Trên lầu, dưới lầu yên tĩnh không tiếng động, Tạ Uẩn còn có chút kinh ngạc, hắn cứ tưởng còn phải cùng người tranh đoạt một phen, ai ngờ lại yên tĩnh như vậy, liền vội vàng hô: " Ba ngàn một trăm linh châu."
Thẻ bài trên lầu sáng lên: " Ba ngàn hai trăm linh châu."
Tạ Uẩn nói: " Ba ngàn ba trăm linh châu."
Trên lầu không có động tĩnh, bọn họ cứ như vậy mà từ bỏ, khiến mấy nhà vừa rồi tranh nhau kêu giá phải ghé mắt một phen. So với mấy người trước đó tranh nhau mà đoạt thì lần thật sự quá mức thuận lợi.
Trong lòng Tạ Uẩn vô cùng cao hứng, cuối cùng cũng mua được đồ mà lão bà muốn, hắn liếc mắt nhìn lên lầu ba, nói: " Vừa rồi là ai a, nhanh như vậy đã từ bỏ rồi."
Tư Dật cười nói: " Vừa rồi là hiệp hội trận sư, bất quá, ở địa phương nhỏ như huyện thành, trận pháp xuống dốc, hiệp hội trận sư cũng không dư dả, kém hơn mấy hiệp hội khác. Bởi vậy, đồ của hiệp hội trận sư phần lớn đều bán không được bao nhiêu."
Tạ Uẩn cười thầm, chỉ sợ là không ngừng xuống dốc, ngày đó hắn đến kiểm tra đo lường cấp bậc dược sư, phát hiện hiệp hội phù sư và hiệp hội luyện khí sư ít nhất còn có lác đác mấy người. Nhưng mà, trước cửa hiệp hội trận sư có thể nói là giăng lưới bắt chim được luôn.
Có điều, cái này cũng đúng thôi, phù lục rất là thuận tiện, Tụ Hỏa Phù, Tụ Thủy Phù, mấy loại phù lục cấp thấp này, tuy không có lực công kích, nhưng phạm vi sử dụng lại vô cùng rộng rãi, rất nhiều địa phương đều cần tới.
Luyện khí cũng như thế, làm tu giả, cho dù tu vi có thấp, nhưng trên người không thể không có vũ khí.
Nhưng, trận pháp thì lại bất đồng, trận pháp cấp thấp đối với võ giả mà nói căn bản là vô dụng, trận pháp cao cấp thì một nơi như phạm huyện đâu ai dùng. Vì thế, hiệp hội trận sư cứ thế mà bị xuống dốc.
Trong lòng Cảnh Nhiên vô cùng cao hứng, Ảo Ảnh Thạch có thể bố trí ảo trận Huyền cấp, hơn nữa nếu có Hắc Sát Thạch, còn có thể thay đổi thành sát trận. Hiện tại tu vi của y không đủ, nhưng chờ đến khi y có tấn giai lục tinh Võ Đồ, là có thể bố trí một cái trận pháp phòng ngự mạnh, trận pháp hiện giờ của Thanh Hà Tiểu Yểu, quả thật làm Cảnh Nhiên thấy chướng mắt.
Cảnh Nhiên nói: " Nếu còn có HẮC SÁT THẠCH thì tốt rồi."
Tư Dật vội vàng nói: " Ta sẽ nói việc này cho Bằng Dực, để hắn giúp đệ tìm xem."
Cảnh Nhiên kinh ngạc, tỷ phu từ trước đến nay đều rất khách sáo với y, sao lúc này lại trở nên quen thuộc vậy.
Tạ Uẩn đột nhiên bắt đầu kêu giá: " Một ngàn năm trăm linh châu."
Cảnh Nhiên hoàn hồn, nhìn thấy cái cục đen thui to bằng quả đấm trên tay người chủ trì liền hiếu kỳ: " Đây là cái gì?"
Tạ Uẩn buông tay: " Người chủ trì chưa nói, ta cũng không biết."
Cảnh Nhiên trừng mắt, không biết người còn mua cái gì.
Tư Dật nghĩ nghĩ, mở quyển sách ra rồi nhìn thoáng qua, nói: " Ta nhớ Bằng Dực từng nói, thứ này hình như chỉ là một cục đá, nhưng chất liệu thì lại vô cùng chắc chắn, nước lửa bất xâm. Bằng Dực giữ cũng vô dụng, dứt khoát lấy ra bán đấu giá luôn, ta phỏng chừng người chủ trì cũng không biết đây là cái gì đâu.
Loại đồ vật thoạt nhìn đơn sơ thế này, được lợi hay bị lỗ thì còn tùy vận khí.
Có người bắt đầu tăng giá: " Một ngàn sáu."
" Một ngàn tám."
"Hai ngàn."
" Hai ngàn ba."
Tạ Uẩn hô: " Hai ngàn năm."
Lúc này không còn ai cạnh tranh nữa, dù sao, thứ đó cũng không ai biết là gì, tiêu tốn một chút linh châu mua chơi để thử thời vận còn được, nhưng trả giá cao thì không ai nguyện ý. Vì thế, không ít người sôi nổi suy đoán, tên nào ngồi ở lầu hai coi tiền như rác.
" 2500 linh châu, còn ai tăng giá nữa không, nếu không, vật phẩm bán đấu giá lần này sẽ thuộc về khách quý phòng số 6 ở lầu hai, ta đếm ba...hai...một... chúc mừng khách quý ở phòng 6 lầu hai, khối đá cứng cáp này thuộc về ngài. Tiếp theo chúng ta cùng xem vật phẩm kế tiếp nào."
Dưới lầu có người gào lên: " Nguyệt Mị, Nguyệt Mị, lấy thứ tốt ra."
" Nguyệt Mị, nhanh nhanh lấy món áp trục ra, chúng ta sốt ruột lắm rồi."
" Nguyệt Mị, đan dược..."
Nguyệt Mị nở một nụ cười động lòng người, dáng người thướt tha uyển chuyển, thanh âm vô cùng mê người nói: " Ta biết chư vị đợi đã lâu rồi, đừng có gấp, cứ từ từ sẽ đến, chắc chắn sẽ có món mọi người thích, tiếp theo chúng ta..."
Dưới lầu vẫn khí thế ngất trời, trên lầu, sau khi Tạ Uẩn thành công lấy được vật phẩm, vui sướиɠ hài lòng nói: " Trong thoại bản thường hay có kỳ ngộ, mấy thứ vật phẩm không rõ nguồn gốc trong phòng đấu giá, chắc chắn không phải là vật phi phàm, chúng ta cứ tóm trước đã."
Tư Dật và Cảnh Nhiên đồng thời trợn mắt há hốc mồm, dù thế nào bọn họ cũng không nghĩ đến, Tạ Uẩn khăng khăng lấy cho được hòn đá kia là vì lý do này.