Sáng sớm hôm sau, Tạ Uẩn bồi hài tử chơi trong chốc lát, sau đó chào hỏi với Cảnh Nhiên rồi mới chuẩn bị ra cửa.
Cảnh Nhiên kinh ngạc, trước đây Tạ thất thiếu làm chuyện gì, có bao giờ thưa gởi gì với y đâu, quả nhiên, mặt đẹp quan trọng như vậy sao. Cảnh Nhiên có chút bực mình, thầm nghiến răng nghiến lợi, nhưng mà, tức giận qua đi, Cảnh Nhiên lại vội vàng ngồi trước gương, săm soi mỹ nhan của mình trong gương, sau đó vừa lòng gật đầu, hôm nay y vẫn thật xinh đẹp, tương lai sau này phải tiếp tục giữ gìn.
Bất tri bất giác, Cảnh Nhiên cũng biến thành một tên nhan khống, y cực kỳ yêu khuôn mặt xinh đẹp này, lần đầu tiên trong đời y cảm tạ cha mẹ, vì đã cho y có một bộ dạng tốt như vậy. Có điều, Cảnh Nhiên lại cẩn thận nhìn chằm chằm vào gương mặt mình trong gương, trừ đôi môi hơi mỏng ra, y phát hiện mình chả có điểm nào giống với phụ mẫu cả.
Cảnh Nhiên thầm hạ quyết định, ngày nào đó nếu có thể trở lại hoàng thành, nhất định y phải tra lại thân thế của mình. Ân dưỡng dục của Cảnh gia y nhớ rõ, nhưng, thù hủy dung sát thân của Cảnh San, y sẽ không quên. Phụ mẫu nếu không phải thân sinh, vậy thì cha mẹ ruột của y, đến tột cùng là đang ở đâu, bọn họ có quan hệ gì với Cảnh gia, mình là cái gì của Cảnh gia.
Cảnh Nhiên nhíu mày suy tư trong chốc lát, rất nhanh liền buông xuống những chuyện này, hiện giờ với cái dạng này của y, muốn trở về hoàng thành chỉ sợ phải rất lâu về sau, đến lúc đó rồi hẵng suy xét tiếp những việc này cũng không muộn.
Sau khi dỗ hài tử ngủ xong, Cảnh Nhiên khoanh chân ngồi trên giường bắt đầu tu luyện, cho dù hiệu quả không tốt, tốc độ tu luyện vô cùng chậm, nhưng cảm giác có được nội tức du tẩu bên trong cơ thể, lại khiến cho y vô cùng an tâm, cái này khiến cho y cảm giác được chân thật chứ không phải chính mình đang nằm mơ.
Tạ Uẩn đi vào Tư phủ, phát hiện ra bầu không khí ở đây có gì đó không ổn, hạ nhân của Tư phủ rất khẩn trương, giống như là lâm đại địch vậy.
Tạ Uẩn được hạ nhân dẫn tới phòng khách, Trần Hoa nói: " Thất thiếu gia, xin ngài chờ một chút, lão gia cùng phu nhân đang đãi khách , lát nữa sẽ tới đây ngay."
Tạ Uẩn gật đầu, hỏi: " Xảy ra chuyện gì vậy?"
Trần Hoa châm chước một chút, không hề giấu giếm kể ra: " Chu gia cùng Phạm gia nháo đến lợi hại, lão gia vô tội cũng bị vạ lây, tháng trước linh điền phía Nam bị người hủy hoại, mấy ngày trước quản sự cửa hàng lại chạy đến đây. Đơn đặt hàng lúc trước đã ký, người ta muốn tới nhận hàng ngay lập tức, Lưu gia lại đột nhiên tăng giá, lão gia không còn cách nào khác, đành phải ra giá cao mua hàng, sau đó lại phải bán ra lỗ. Ai ngờ hôm nay lão gia nhận được tin tức, người mua hàng đã sớm thông đồng với Lưu gia, rõ ràng là chúng muốn chèn ép lão gia. Vừa rồi, lão gia từ Phạm gia trở về, chẳng qua, việc này Phạm gia cũng không tính toán hỏi đến, nói đây là sinh ý đứng đắn, bọn họ không thể nhúng tay, lúc này lão gia đang thương nghị với Triển gia công tử."
Tạ Uẩn nhướng mày hỏi: " Triển gia công tử là..."
" Ngài ấy là đại thiếu gia của Triển gia, cũng có chút giao tình với lão gia, lần này ít nhiều gì cũng nhờ ngài ấy hỗ trợ nên linh điền mới không bị tổn thất nghiêm trọng, linh dược tuy bị hủy hoại, nhưng linh điền thì không sao, qua một đoạn thời gian nữa là có thể tiếp tục gieo trồng."
Tạ Uẩn hiểu rõ gật đầu, hắn cũng biết linh điền phải trải qua đào tạo thì mới có thể gieo trồng, nếu hủy hoại căn cơ của linh điền, vậy thì linh khí sẽ không thể tụ lại nữa, linh điền cũng sẽ biến thành đồng ruộng bình thường.
Có điều, hắn chưa từng nghĩ đến, Tư gia gặp chuyện lại có quan hệ đến việc hắn hủy biệt viện của Chu gia.
Nếu không có khoảng thời gian trước, Chu gia lâm vào khó khăn, bọn họ cũng sẽ không vì sau khi Chu lão gia tử tấn giai Võ Hồn mà áp dụng thủ đoạn phản kích mãnh liệt như vậy, Phạm gia...
Võ Hồn của Phạm Gia tuổi lớn, Võ Hồn Chu gia thì vừa mới tấn giai, hai người này nếu không hoàn toàn nắm chắc có thể xử lý được đối phương thì sẽ không đánh nhau. Còn những người phía dưới muốn làm cái gì, bọn họ cũng sẽ không quản, trong lòng mọi người đều rõ ràng, chỉ cần có hai Võ Hồn này tọa trấn, người phía dưới có nháo thế nào cũng sẽ có chừng mực, miễn sao không gϊếŧ người là được.
Có điều, những gia tộc nhỏ phụ thuộc vào hai nhà này thì lại không có vận khí tốt như vậy, Tư gia cũng là một trong số đó.
Mặc kệ Tư Dật có quan hệ thế nào với Phạm gia, Tư Dật quả thật đã được Phạm gia che chở, hơn nữa, bản thân Tư Dật cũng là một người có năng lực, diệt trừ hắn, liền giống như diệt trừ được một cái nanh vuốt của Phạm gia, Chu gia tất nhiên sẽ không bỏ qua.
Tạ Uẩn nhíu mày, hỏi: " Phạm gia thật sự mặc kệ sao?"
Trần Hoa cười khổ: " Có muốn quản cũng quản không được, nếu Phạm gia nhúng tay vào chuyện này, người hai nhà khẳng định sẽ đối đầu chính diện."
Tạ Uẩn minh bạch, những kẻ bên ngoài chỉ là pháo hôi, hi sinh cũng không có quan hệ, nhưng nếu người hai nhà chính diện đối đầu, người hi sinh chính là đệ tử nhà mình. Tạ Uẩn nói: " Tình huống của Chu gia thế nào?"
Trần Hoa thở dài: " Tình huống hai nhà cũng không khác mấy, Chu gia cũng có tổn thất."
Tạ Uẩn khó hiểu, hỏi: "Phạm gia chiếm cứ Phạm huyện đã nhiều năm, Chu gia bất quá thì chỉ mới có một Võ Hồn tấn giai thôi, bọn họ..." Tạ Uẩn không hiểu, con cháu Phạm gia ai cũng có tiền đồ, ba người đang học tập tại học viện Thanh vân ở phủ thành, một người thì học tại học viện Bích Hằng ở châu thành, Chu gia dù sao chỉ có một Võ Hồn tấn giai thôi, vậy mà cũng có thể so sánh với Phạm gia sao?
Trần Hoa kinh ngạc, tấn giai Võ Hồn là chuyện ghê gớm cỡ nào, sao từ trong miệng thất thiếu gia nói ra cứ như chuyện thường ngày ở huyện vậy. Thất thiếu gia đúng là tâm tính thiếu niên bồng bột không biết lợi hại, có điều nghĩ thì nghĩ vậy, Trần Hoa vẫn tận chức tận trách giải đáp cho hắn.
Trần Hoa thở dài, nói: " Phạm gia đã sớm nay đâu bằng xưa, mấy đứa nhỏ lứa này chưa trưởng thành, đời trước có tiền đồ nhất là cô nãi nãi đã được gả đến phủ thành, mặt khác..." Trần Hoa dừng một chút, nói: " Khoảng thời gian trước truyền ra tin tức, Phạm nhị công tử đắc tội thiếu gia thế gia châu thành, hiện giờ thân bị trọng thương, học viện chỉ sợ không thể đi được nữa, ít ngày nữa thôi sẽ hồi phủ, sau này...Chu gia thì lại khác, Chu gia ngoại trừ Chu lão gia tử ra thì còn có hai cửu tinh Võ Sĩ, cho nên, Võ Hồn của Phạm gia tuyệt đối không thể xảy ra chuyện được."
Tạ Uẩn trong nháy mắt liền hiểu rõ, không có thiếu gia ở châu thành, Phạm gia đúng là tổn thất trọng đại, Chu gia nếu muốn thay thế Phạm gia thì phải nhân cơ hội này, bằng không, chờ đến khi Phạm gia ổn định lại, chỉ bằng nội tình của Phạm gia thôi, Chu gia chỉ sợ không còn cơ hội nào nữa.
Kỳ thật, vốn là người hai nhà tranh đấu, nhưng Võ Hồn của Chu gia vừa mới tấn giai, chắc chắn không thể đánh lại Phạm gia, nên tất nhiên không dám cứng đối cứng.
Đồng thời, tình huống của Phạm gia cũng không ổn, đệ tử của Phạm gia không thể nối nghiệp, hiện giờ chỉ có một Võ Hồn tọa trấn, mất đi Võ Hồn này, Phạm gia liền suy sụp, bởi vậy cũng không thể lấy thân phạm hiểm được. Dù sao, hai Võ Hồn chiến đấu, nếu một bên liều mạng muốn đưa bên kia vào chỗ chết, dưới tình huống khó lòng phòng bị, nói không chừng cũng có thể thành công, người hai nhà này có điều kiêng kị, vì thế, người phía dưới liền trở thành pháo hôi.
Tạ Uẩn nói: " Tỷ phu tổn thất nghiêm trọng?"
Vẻ mặt Trần Hoa đau khổ, nói: " Trăm khoảnh* linh điền bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, tổn thất sao có thể không nghiêm trọng." (1 khoảnh= 6,6667 hec ta)
Ánh mắt Tạ Uẩn hơi lóe lóe, lần đầu hắn mới biết tỷ phu đúng là địa chủ nha, gieo trồng tới trăm khoảnh linh điền, thu hoạch chắc chắn rất xa xỉ.
Tạ Uẩn cười nói: " Linh thực bị hủy không sao, linh điền không có chuyện gì là tốt rồi, vẫn có thể tiếp tục gieo trồng."
Khi nói chuyện, vợ chồng Tư Dật Tạ Nhã đã đến đây, sắc mặt Tư Dật còn tốt, dù sao cũng là gia chủ một nhà, hành sự ổn trọng, biết điều tiết tâm lý, cho dù có tổn thất thảm trọng, Tạ Uẩn cũng không thể nhìn ra bất cứ biểu tình sa sút nào trên mặt hắn.
Bụng của Tạ Nhã đã lớn, sắc mặt có chút mỏi mệt, thấy Tạ Uẩn thì nở nụ cười nhẹ, nói: " Thất đệ tới rồi sao, để đệ đợi lâu rồi, gần đây trong nhà bận nhiều việc, vốn định qua thăm đệ, nhưng vẫn không có thời giờ. Đúng rồi, đệ phu thế nào rồi, tính thời gian thì đệ ấy chắc cũng sắp sinh rồi đi."
Tạ Uẩn cười nói: " Tam tỷ mau ngồi xuống nói chuyện, tỷ còn đang mang thai đó, đừng để mệt cháu ngoại trai của đệ."
Tạ Nhã nở nụ cười, nói: " Làm sao mà mệt, các ngươi cứ thích nhọc lòng không đâu."
Tạ Uẩn nhướng mày cười nói: " Tỷ phu cũng rất quan tâm mà, đệ thấy tam tỷ vẫn rất cao hứng."
Gương mặt Tạ Nhã đỏ lên, giận dỗi liếc Tạ Uẩn một cái, nói: " Đệ nha, mỗi lần đệ há mồm ra, tỷ thật muốn may cái mõm của đệ lại luôn."
Tạ Uẩn cười cười, không trêu nàng nữa.
Tư Dật liếc mắt nhìn Trần Hoa một cái, sau đó quay đầu nhìn về phía Tạ Uẩn, hỏi: " Đệ đã biết?"
Tạ Uẩn nghe vậy, mặt lộ ra vẻ hổ thẹn, mang theo áy náy nói: " Là đệ không tốt, đoạn thời gian trước Cảnh Nhiên đã sinh rồi, là song thai, hài tử có chút gầy yếu, do vội vàng điều trị thân thể cho bọn nhỏ nên không chú ý tình hình bên ngoài, hôm nay mới biết trong nhà tỷ phu xảy ra chuyện."
" Cái gì..." Tạ Nhã cả kinh, lập tức cả giận nói: " Đệ nói đã sinh rồi sao, sao bây giờ mới chịu đến báo tin."
Tạ Uẩn bất đắc dĩ: " Thân thể hài tử không tốt, đệ muốn đợi cho bọn nhỏ khỏe hơn chút. Tam tỷ, tỷ không biết đó thôi, tiểu nhị vừa mới sinh nhỏ như mèo con, khóc cũng không ra hơi, sao đệ còn dám báo tin cho tỷ chứ."
Tạ Nhã nghe xong, quả nhiên không so đo nữa, lo lắng nói: " Tình huống bây giờ thế nào rồi? Thân thể hài tử ra sao, là nam hài hay là song nhi?"
Tạ Uẩn khẽ cười, ánh mắt không tự giác trở nên từ ái, cười nói: " Một nam hài, một song nhi, hiện giờ đã khá hơn nhiều rồi, hôm nay đệ tới đây là để báo tin vui."
Tạ Nhã hỏi: " Khi nào sinh?"
Tạ Uẩn nói: " Mười ba tháng chín, giờ Dậu."
Tạ Nhã kinh ngạc, lập tức nói: " Đã sắp hai tháng rồi sao, đệ cũng thật là, bây giờ mới chịu đến báo tin, tiệc đầy tháng của hài tử chúng ta không tới được, vậy thì trăm ngày phải làm tiệc thật lớn. Thất đệ, chuyện này đệ không thể chối từ."
Tạ Uẩn có chút bất đắc dĩ, hắn biết sẽ là cái dạng này mà, cho nên lúc trước hắn mới gạt Tạ Nhã, liền nói: " Tam tỷ, đệ ở huyện thành cũng không quen người nào, làm lớn thì thôi miễn đi, người trong nhà chúng ta cùng nhau tụ hội, chúc mừng hài tử, chiếm chút không khí vui mừng là được rồi."
Tạ Nhã gật đầu: " Vậy cũng đúng, nhưng mà vẫn phải náo nhiệt, tỷ đi đưa tin cho tiểu đệ. Trước đó hắn đã nói, chờ hài tử của đệ sinh ra, chắc chắn sẽ ghé qua đây ăn mừng."
Tạ Nhã vừa nói xong liền vội vàng đi, tốc độ đúng là sấm rền gió cuốn, làm gì nhìn ra mỏi mệt trên mặt vừa nãy nữa.
Tạ Uẩn có chút buồn cười, bất quá chắc cũng do tính cách của tam tỷ như vậy nên tỷ phu mới thích nàng đến vậy.
Tạ Nhã đi rồi, Tư Dật kinh ngạc nhìn Tạ Uẩn, giật mình hỏi: " Thất đệ, đệ lại tấn giai?" Lần trước hắn đã nghe thê tử nói rồi, thất đệ tấn giai đến tam tinh Võ Giả, lúc này mới qua bao lâu, vậy mà lại tấn giai tiếp.
Tạ Uẩn có chút ngượng ngùng, lúng túng nói: " Thấy hài tử kích động, không hiểu sao tấn giai luôn."
Tư Dật nhịn không được ghen ghét, cười nói: " Lúc trước thê tử ta sinh tiểu Cần, cũng kích động vậy, nhưng lại không có vận khí tốt như thất đệ."
Tạ Uẩn nói: " Trước đó đệ đã là đỉnh phong tam tinh Võ Giả rồi, tấn giai nước chảy thành sông. Bằng không nào có dễ như vậy."
Tư Dật bỗng nhiên nói: " Nghe nói thất đệ là dược sư cao cấp, có từng nghĩ tới đi đến hiệp hội dược sư khảo chứng chưa."
Tạ Uẩn nao nao, hắn đúng thật là đã quên việc này, thời gian gần đây thực sự là bận quá, vừa trị liệu thân thể của Cảnh Nhiên, lại vừa trị liệu thân thể của hài tử, còn phải đào tạo thực vật, còn phải luyện chế dược tề. Cứ vậy mà hắn hoàn toàn quên mất chuyện đi khảo chứng.
Tạ Uẩn nói: " Quả thật cũng muốn đi kiểm tra một chút, tỷ phu nếu không nhắc tới, chắc đệ cũng quên luôn."
Tư Dật cạn lời, chuyện như vậy cũng có thể quên, thất đệ đúng là...làm cho hắn không biết phải nói gì cho phải.
Tư Dật nói: " Chọn ngày không bằng gặp ngày, nhân lúc này vẫn còn sớm, không bằng đệ theo ta đi khảo chứng luôn?"
Tạ Uẩn nghĩ nghĩ, nói: " Cũng được."
Hắn cũng hiểu được ý tứ của tỷ phu, hắn đi khảo cấp bậc dược sư, đối với tỷ phu cũng là một phần trợ lực. Tình huống của Tư gia thoạt nhìn không ổn chút nào. Phạm gia thì đã mặc kệ, Chu gia thì nhìn chằm chằm như hổ đói, tỷ phu cũng không thể tránh được, thực lực thua kém người khác thì chỉ có thể cúi đầu chịu đựng.
Tạ Uẩn lại lần nữa cảm nhận được hàm nghĩa của bốn chữ dùng võ vi tôn.