Sau khi rượu tàn người tan, Tạ Uẩn đứng thẳng trong đình viện, nhìn cảnh trí trong sân, tảng đá treo cao trong lòng cuối cùng cũng buông xuống.
Cho dù nơi này chỉ là nhà thuê tạm thời, nhưng ít ra nơi này cũng là địa bàn của hắn, không cần phải lo có kẻ nào đột nhiên xâm nhập vào, cũng không cần lo lắng linh dược không có chỗ để gieo trồng, càng không cần phải lo đến vấn đề an toàn.
Đêm nay, Tạ Uẩn hiếm khi ngủ được một giấc ngon lành, một đêm không mộng.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tạ Uẩn thức dậy, qua loa dùng bữa sáng, sau đó liền gọi Tạ An tới, viết ra một danh sách dược liệu lớn, để hắn đi ra ngoài mua sắm, thuận tiện thì thăm dò lộ tuyến trong huyện thành một chút. Mình cũng không thể cái gì cũng dựa vào tam tỷ bọn họ. Tuy rằng chỉ là một ít việc nhỏ, nhưng mà, Tạ Uẩn không muốn tiếp tục gây phiền toái cho người khác. Thiếu nhân tình của người ta quá nhiều, quan hệ ngang nhau giữa hai bên sẽ biến thành một loại dựa vào, đây là điều mà hắn không muốn nhìn thấy.
Tạ An đi rồi, Tạ Uẩn phân phó Lý Kỳ, đem hoa viên trong sân sửa sang lại, lập ra một khối dược điền.
Lý Kỳ vui vẻ lĩnh mệnh, hắn đối với phân phó của thiếu gia cũng không ngoài ý muốn. Thời điểm lúc trước ở Tạ gia, hoàn cảnh kém hơn rất nhiều, mà thiếu gia còn kiên trì lập dược điền, lúc này...
Trên thực tế, Lý Kỳ cho tới bây giờ vẫn chưa hoàn hồn nổi, trong lòng không ngừng kinh hồn bất định. Sân lớn như vậy, hoàn cảnh tốt như vậy, này phải tốn bao nhiêu tiền a. Đi vào một nơi tràn ngập linh khí như vậy, Lý Kỳ phảng phất như mình đang trong mộng. Đây là chuyện mà cho dù có nằm mơ hắn cũng không thể tưởng tượng ra. Nhưng đồng thời, hắn cũng ẩn ẩn có chút lo lắng. Bởi vì hôm qua hắn phát hiện ra, những người cư trú trong Thanh Hà Tiểu Uyển không hề có kẻ yếu. Một đường đi tới đây, trái tim bé nhỏ của hắn cứ bùm bùm nhảy loạn, ở giữa một đám cường giả như vậy, thiếu gia có bao nhiêu cam đảm a.
Đương nhiên, những lời này hắn cũng chỉ nghĩ trong đầu mà thôi, chứ tuyệt đối không dám nói ra. Sau khi nghe Tạ Uẩn phân phó, Lý Kỳ lập tức đi đến phòng bếp lấy công cụ.
Tạ Uẩn xoay người trở về phòng, gõ cửa phòng Cảnh Nhiên.
" Cộc cộc cộc!"
" Tiến vào." Cảnh Nhiên nhíu mày nằm trên giường, thoạt nhìn có chút khó chịu, trên trán còn rịn mồ hôi.
Tạ Uẩn vội vàng tiến lên, bắt lấy tay y, vận chuyển dị năng cho y, khẩn trương hỏi: " Thế nào? Hiện giờ ngươi có ổn không?"
Cảnh Nhiên miễn cưỡng gật đầu, mi tâm nhíu chặt có chút buông lỏng, lo lắng nói: " Bụng của ta, hình như có hơi lớn, ta sợ..."
Tạ Uẩn cầm tay y an ủi: " Đừng sợ, ngươi đang mang song thai, bụng lớn hơn một chút cũng là bình thường."
Cảnh Nhiên thất thần một lát: " Song thai sao..."
Tạ Uẩn biết băn khoăn của Cảnh Nhiên, kỳ thật hắn cũng cảm giác được, sau lần Cảnh Nhiên bị thương lúc trước, thân thể vẫn luôn rất kém. Thai nhi càng lớn tháng, thân thể càng khó có thể thừa nhận. Trước đó Cảnh Nhiên luôn tìm hắn gây phiền toái, Tạ Uẩn buồn rầu không thôi, hắn vẫn luôn xem nhẹ tình hình thân thể của y. Lúc này, nhìn bộ dáng suy yếu Của Cảnh Nhiên, Tạ Uẩn tình nguyện Cảnh Nhiên cứ tìm hắn mà gây phiền toái.
Tạ Uẩn có đôi khi cũng nhịn không được mà thầm phỉ nhổ bản thân, mình quả nhiên là phạm tiện.
Một lát sau, thần sắc của Cảnh Nhiên dần chuyển biến tốt, không còn thấy khó chịu nữa, lúc này Tạ Uẩn mới dừng vận chuyển dị năng. Đoạn thời gian này, thân thể của Cảnh Nhiên không tốt lắm, đều phải dựa vào dị năng của hắn để bảo hộ thai nhi. Bởi vậy, Tạ Uẩn mới có thể không màng tam tỷ giữ lại, kiên trì phải rời khỏi Tư phủ. Thân thể của Cảnh Nhiên không thể trì hoãn nữa, cần phải tiến hành trị liệu, ở nơi khác không tiện chút nào. Tạ Uẩn cũng không rảnh mà đi khảo nghiệm nhân tâm.
Sắc mặt Cảnh Nhiên cuối cùng cũng khôi phục lại bình thường, thái độ đối với Tạ Uẩn cũng khôi phục bình thường theo, nghiêng đầu liếc hắn một cái, nói: " Ta đói bụng, ngươi đi kiếm chút đồ ăn đi."
Sắc mặt Tạ Uẩn đổi tới đổi lui, lúc này hắn lại bắt đầu hoài niệm Cảnh Nhiên ngoan ngoãn nghe lời lúc nãy.
Tạ Uẩn ôm một bụng oán niệm, nhưng, mặc kệ có bao nhiêu oán niệm, hắn cũng chỉ có thể xoay người ra cửa, sau đó đi tìm thức ăn cho Cảnh Nhiên. Không thể để dựng phu đói bụng được, thân thể Cảnh Nhiên không tốt, càng không thể để cho y đói bụng được.
Lý Kỳ ở trong hoa viên vội vội vàng vàng, giữa hai lựa chọn là làm ruộng với nấu ăn. Hiển nhiên hắn chọn cái sau, hắn tính tự mình ra trận. Đồ ăn cầu kỳ hắn không làm được, nhưng cháo thanh đạm thì có thể nấu.
Đáng tiếc...
Tạ Uẩn đi vào phòng bếp liền trợn tròn mắt, tuy hắn biết nấu cơm, nhưng hắn không biết nhóm lửa.
Bất quá, vấn đề này rất nhanh liền được giải quyết, Tạ Uẩn lấy một tờ Tụ Hỏa Phù ra, nhanh chóng đem rau dưa rửa cho sạch sẽ rồi cắt nhỏ, lại lấy ít thịt linh thú băm nhuyễn. Tiếp đó lại lấy ra một gốc linh dược tỷ phu đã cho. Kế tiếp là vo gạo, đổ nước vào nồi cùng với đống nguyên liệu. Sau đó hắn đốt Tụ Hỏa Phù lên để nấu chín. Sau nửa canh giờ, một nồi cháo thịt nạc nóng hổi, màu sắc đẹp đẽ ra lò.
Lý Kỳ sợ ngây người, thiếu gia thế mà cũng biết nấu cơm.
Cảnh Nhiên sau khi nếm hương vị cháo linh dược cũng kinh ngạc ngây người. Đây chắc chắn không phải tay nghề của Lý Kỳ, Lý Kỳ nấu cháo không có nhạt nhẽo như vậy. Nhưng ở đây trừ Lý Kỳ ra, Tạ An đã đi ra ngoài từ sớm, cháo này do ai làm không cần đoán cũng biết. (chắc chắn anh Uẩn quên nêm muối ^o^ .)
Tạ Uẩn đắc ý nói: " Hương vị cũng không tệ lắm đúng không."
Cảnh Nhiên mím môi, ý nghĩ trong lòng xoay chuyển mấy vòng, lúc này mà đả kích lòng tự tin của nam nhân, hiển nhiên không phải là một chuyện sáng suốt, nghĩ nghĩ một chút liền nói: " Ngươi vất vả rồi."
Tạ Uẩn nở nụ cười, cuối cùng cũng cảm thấy mỹ mãn, đắc ý vênh váo nói: " Ngươi là đã tích phúc bao đời đó biết không? Trừ ta ra, còn có ai đối tốt với ngươi như vậy nữa, ngươi nên thấy đủ đi."
Cảnh Nhiên trầm mặc một chút, một câu liền đem Tạ Uẩn đánh về nguyên hình: " Không phải ngươi chê ta xấu sao?"
Tạ Uẩn nghẹn họng, trong lòng thầm cho mình mấy bạt tai. Đột nhiên phát hiện ra câu nói vừa rồi của mình có chút ái muội mập mờ, nếu lỡ khiến cho Cảnh Nhiên hiểu lầm thì làm sao bây giờ.
Cảnh Nhiên giận sôi máu, tức giận trừng mắt nhìn Tạ Uẩn, xem cái đức hạnh của hắn kìa!
Tạ Uẩn lại lần nữa xám xịt cắp đít bỏ chạy.
Cảnh Nhiên cong cong môi, trong lòng không hiểu sao có chút vui vẻ. Tạ thất thiếu tuy rằng rất nhiều tật xấu, nhưng y cảm thấy có thể uốn nắn lại một chút, xem như nể tình chén cháo này vậy!
Vẻ mặt Cảnh Nhiên nhu hòa vuốt bụng, không nghĩ tới y lại hoài song thai, khó trách một đoạn thời gian gần đây, y phản ứng lớn như vậy, thân thể cũng suy yếu rất nhanh. Cảnh Nhiên khẽ mỉm cười, trong lòng thầm nghĩ, vì hai đứa nhỏ, y không thể để cho cha của hài tử trốn mất được. Y phải kiên quyết chặt đứt hết mấy cái tiểu tâm tư của Tạ Uẩn, dám ghét bỏ y lớn lên xấu, đúng là buồn cười.
Trong một chốc, Cảnh Nhiên bỗng dưng cảm thấy ký ức trước đây phảng phất như đang dần trở nên xa xôi. Nếu dùng từ kiếp trước kiếp này để giải thích, cuộc sống năm đó của y ở hoàng thành giống như đã cách một thế hệ. Sau khi trải qua sinh hoạt bình đạm như nước, Cảnh Nhiên đột nhiên phát hiện, loại cảm giác được người khác che chở, kỳ thật cũng không tệ lắm. Duy chỉ có một chút buồn bực, Tạ Uẩn che chở y là vì hài tử mà thôi. Nhưng vậy thì đã sao, Cảnh Nhiên cười lạnh, sau khi sinh hài tử xong, y cũng có không ít biện pháp đùa giỡn Tạ thất thiếu gian xảo kia.
Lúc chạng vạng, Tạ An từ bên ngoài trở về, đồ vật trên danh sách, hắn đã mua được hơn phân nửa.
Tạ Uẩn biết, bọn họ chưa quen thuộc huyện thành. Trong thời gian một ngày, Tạ An có thể mua được bao nhiêu đồ đây đã là không dễ dàng rồi. May mắn, dược liệu tuy không đầy đủ, nhưng hạt giống đã mua đủ.
Đêm đó Tạ Uẩn liền chuẩn bị một loại thuốc tắm cho Cảnh Nhiên, thai nhi đã gần năm tháng, hài tử càng lớn, hấp thu năng lượng cơ thể mẹ cũng càng nhiều. Lúc này thân thể của Cảnh Nhiên, Tạ Uẩn không dám có chút thả lỏng, thuốc tắm cũng là hắn đắn đo rất nhiều mới có thể khai ra phương thuốc.
Có điều, sau khi phối trí thuốc tắm xong, Tạ Uẩn lại bắt đầu gặp vấn đề khác. Thân thể của Cảnh Nhiên suy yếu, nằm ở trên giường không hoạt động được, huống chi là bước xuống đất. Vậy thì y làm sao có thể ngâm thuốc được.
Tạ Uẩn bực bội vò đầu bứt tóc.
Cảnh Nhiên thờ ơ lạnh nhạt, y vốn đang tức giận, nhưng thấy bộ dáng rối rắm của Tạ Uẩn, không hiểu sao, trong lòng Cảnh Nhiên sinh ra một loại cảm giác bức lương vi xướng*. Đột nhiên tức giận trong lòng y liền tiêu tan, trái lại còn vui vẻ chế giễu.
Bức lương vi xướng: hành động là ép dân lành làm kỹ nữ (●"ω`●)
Tạ Uẩn rối rắm nửa ngày, vẫn không biết nên làm cái gì bây giờ. Ngâm thuốc tắm thì phải thoát y, nghĩ tới thân thể trơn bóng, tim hắn có chút đập gia tốc. Sau đó, hắn liền thấy Cảnh Nhiên bắn cho hắn một ánh mắt khinh thường. Tạ Uẩn nổi giận, ai sợ ai chứ, đang muốn tiến lên thì Cảnh Nhiên đột nhiên nói: " Gọi Lý Kỳ tới đây."
Tạ Uẩn tức khắc liền héo rũ, trong lòng ảo não cắn răng, hắn sao lại không nghĩ tới chứ. Lý Kỳ cũng là song nhi, đều do hắn tư duy theo quán tính, chỉ nhớ rõ Cảnh Nhiên là lão bà của hắn, không thể để cho người khác nhìn, lại quên mất ở thế giới này còn có song nhi.
Tạ Uẩn vội vã ra cửa kêu Lý Kỳ, mà lúc này Lý Kỳ đã sớm khai khẩn dược điền xong, thấy Tạ Uẩn liền hỏi: " Thiếu gia, dược điền đã khai khẩn xong, chúng ta nên trồng loại linh thực nào."
Tạ Uẩn nói: " Ngươi gác việc này lại, để ta tự làm, ngươi đi hầu hạ Cảnh Nhiên ngâm thuốc tắm đi."
Lý Kỳ quái dị nhìn Tạ Uẩn, không nhiều lời nữa, đáp một tiếng dạ rồi đi vào phòng. Trong lòng hắn có chút kỳ quái, thiếu gia cùng thiếu phu nhân phân phòng thì cũng bình thường thôi, dù sao thiếu phu nhân cũng đang mang thai, có thai không nên nằm cùng giường. Nhưng mà, thiếu phu nhân ngâm thuốc tắm, thiếu gia cần gì phải kiêng dè. Lý Kỳ nghĩ nghĩ một chút liền thôi, dù sao hắn chỉ là một hạ nhân, nghe theo phân phó của chủ tử là được rồi, thiếu gia với thiếu phu nhân đều là chủ tử.
Sau khi Lý Kỳ vào phòng, Tạ Uẩn cũng về phòng, trước tiên hắn lấy hạt giống Phàm Linh Thảo ra, vận hành dị năng ủ chín, cho đến khi Phàm Linh Thảo kết ra hạt giống mới, hắn lại đem hạt giống mới tiến hành ủ chín lần nữa, cứ thế lặp đi lặp lại nhiều lần, hạt giống càng ngày càng nhiều. Sau đó, Tạ Uẩn lại lấy ra hạt giống linh dược khác, vận hành dị năng tẩm bổ một lần. Tiếp đó liền đi tới dược điền vừa được khai khẩn.
Diện tích dược điền không lớn, chỉ hơn sáu mươi thước vuông. Tạ Uẩn dựa theo khoảng cách của dược điền, trước tiên đem hạt giống Phàm Linh Thảo gieo xuống. tiếp đó lại gieo hạt giống linh dược xuống. Phàm Linh Thảo không những có thể luyện chế Ủ Chín Tề, mà nó còn có thể thúc đẩy linh dược sinh trưởng, là thứ tốt nhất dùng để tẩm bổ linh dược.
Tạ Uẩn vội vàng xong xuôi, thời gian lúc này đã nửa đêm.
Sau khi trở về phòng, Tạ Uẩn liền khoanh chân đả tọa trong chốc lát, rất nhanh liền thất vọng mở mắt ra, dứt khoát ngả đầu ngủ.
Tư chất của thân thể này không tốt, cho dù đã từng dùng gien dịch để cải thiện, Tạ Uẩn cũng biết rõ, tốc độ tu luyện của hắn cực chậm, dựa vào đả tọa tu luyện, chỉ sợ phải mất mấy năm hắn mới tấn giai nổi. Đó là còn nhờ vào hiệu quả sau khi đã cải thiện tư chất rồi, nếu mà cứ dựa vào cái tư chất lúc trước của nguyên chủ, chỉ sợ còn tệ nữa.
Này cũng không kỳ quái vì sao rõ ràng quan hệ của Tạ Tuyết với Tạ Uẩn tốt hơn, nhưng nàng lại cố tình lựa chọn Tạ Sóc để bồi dưỡng. Nguyên nhân chủ yếu là vì thiên phú của nguyên chủ. Nếu không phải không có kỳ ngộ để cải thiện thể chất, cho dù có bồi dưỡng thế nào thì tệ vẫn tệ.
Có điều, nhớ tới Tạ Sóc, Tạ Uẩn lại nhíu mày.
Ở một cái huyện thành nho nhỏ đã tiêu phí khổng lồ như vậy. Vậy ở phủ thành, phí dụng còn đắt đỏ gấp mấy lần, Tạ Tuyết đúng là hao tổn tâm huyết vào Tạ Sóc.
Tạ Uẩn cũng không oán giận gì, hắn chỉ là có chút đồng tình với Nguyên Chủ. Tạ Sóc ở phủ thành tiêu phí xa xỉ, thậm chí có thể nói là vô cùng có tiền. Gã muốn lừa gạt trong nhà, việc này thì không nói tới đi, nhưng rõ ràng gã biết rõ tình cảnh của nguyên chủ không tốt, vậy mà hắn còn tùy ý để mặc cho Bạch Ngọc làm đủ loại hành vi áp bức nguyên chủ, tên này đúng là...
Thôi, Tạ Uẩn không nghĩ nhiều nữa, dù sao hắn đã dọn ra khỏi Tạ phủ. Bất luận Tạ Sóc có tốt xấu thế nào, cũng không liên quan gì đến hắn.
Chỉ buồn cười, Tạ Sóc còn lo lắng Tạ Tuyết sẽ thiên vị nguyên chủ hơn. Thực tế chỉ có mỗi mình Tạ Sóc là không thấy, kỳ thật nguyên chủ đã sớm bị Tạ Tuyết vứt bỏ, chỉ từ mấy cái tài nguyên vụn vặt mỗi năm thảy cho là biết. Nguyên chủ ở trong lòng Tạ Tuyết căn bản không hề có phân lượng gì. Nếu như không phải đi ra thế giới bên ngoài, không gặp được tứ ca, không chỉ mình nguyên chủ, mà ngay cả hắn chỉ sợ cũng là một tên ngu dốt không biết gì hết, hiện giờ...
Tạ Uẩn chậm rãi nhắm mắt lại đi ngủ, người chết đã qua đời, nghĩ nhiều cũng vô ích. Ngày mai còn có rất nhiều chuyện phải làm, ai còn thời gian đâu mà nghĩ đến mấy người râu ria kia.