Hồi Nguyên Tề hiệu quả không tồi, sau khi Tạ Uẩn uống xong dược tề, không lâu sau, thân thể hắn đã khôi phục lại một nửa.
Tạ Uẩn đi đến trước giường, lấy ra mấy viên linh châu, một bên hấp thu linh khí bên trong linh châu, một bên đem dị năng đưa vào trong cơ thể Cảnh Nhiên để tăng cường sinh mệnh lực cho thai nhi. Trong lòng hắn có chút tiếc hận, đáng tiếc dị năng của hắn không thể chữa khỏi, bằng không thì đâu cần phải phiền toái như vậy.
Có điều, nếu không phải hắn có dị năng biến dị, ẩn chứa sinh mệnh lực cực mạnh, hắn cũng không thể bồi dưỡng ra các loại thực vật, không có cái này thì sẽ có cái khác. Trong lòng Tạ Uẩn chỉ tiếc hận trong chốc lát, tiếp đó, hắn lập tức bị một kinh hỉ đập trúng đầu, hắn phát hiện ra trong cơ thể Cảnh Nhiên, thế mà có hai sinh mệnh đang dao động. Tạ Uẩn vừa vui vừa lo lắng, lúc này nếu Cảnh Nhiên xảy ra chuyện gì, cho dù có lột da Thúy Cô hắn cũng không thể giải hận.
Trước đó bởi vì hắn quá sốt ruột, không kịp kiểm tra kỹ càng thân thể Cảnh Nhiên, lúc này đưa dị năng vào lần nữa. Tạ Uẩn có thể cảm nhận được rõ ràng, trong cơ thể Cảnh Nhiên có hai sinh mệnh, thai nhi bốn tháng đã thành hình, hắn còn có thể cảm nhận được tim thai cực kỳ có quy luật đập thình thịch.
Tạ Uẩn chà xát hai tay, cao hứng cười toe toét. Đời trước người khác chỉ sinh được một hài tử, mà đã giống như trúng xổ số rồi, cái đuôi hận không thể vểnh lên tới trời. Lần này hắn được một lúc hai đứa nhỏ, ha ha, Tạ Uẩn càng nghĩ càng cao hứng. Nếu không phải tình huống không cho phép, hắn chỉ hận không thể ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng.
Chỉ là, cao hứng qua đi, Tạ Uẩn chợt giật mình, lập tức lại trở nên khẩn trương, nhìn thân thể suy yếu của Cảnh Nhiên, Tạ Uẩn không dám có chút nào thả lỏng. Lần nữa một bên hấp thụ linh khí, một bên truyền dị năng vào cơ thể Cảnh Nhiên. Tuy dị năng của hắn không có tác dụng chữa khỏi thân thể của Cảnh Nhiên, nhưng lại có thể tăng cường sinh mệnh lực, rất có lợi cho thai nhi.
Tạ Uẩn vội vàng hết một buổi tối, thân thể của Cảnh Nhiên cuối cùng cũng ổn định lại, không còn chạm vào chút liền hỏng nữa. Tạ Uẩn nhẹ nhàng thở phào, lúc này mới hậu tri hậu giác mà cảm giác được mỏi mệt, lúc này, cảnh sắc bên ngoài trời đã bắt đầu sáng.
Tạ Uẩn vừa mới nghỉ ngơi không bao lâu, bên ngoài đã truyền đến tiếng gõ cửa " Cộc cộc cộc!"
Mới sáng sớm, Tạ Tuân liền tới kêu cửa: " Thất đệ, đã dậy chưa?"
Tạ Uẩn mở cửa phòng, hắn biết nếu không có chuyện gì, tứ ca sẽ không mới sáng sớm đã đến quấy rầy bọn họ, tâm bình khí hòa hỏi: " Tứ ca có việc gì sao?"
Tạ Tuân lo lắng sốt ruột nói: "Thất đệ, tổ phụ bên kia gọi đệ qua đó. Haiz, tính tình của Thúy Cô thế nào, đệ không phải không biết, hôm qua sao không chịu nhẫn nhịn một chút."
Sắc mặt Tạ Uẩn trầm xuống, lạnh giọng: " Thúy Cô bắt đệ bỏ vợ cưới người mới, việc này nếu đổi lại là ca thì ca có thể đáp ứng sao."
Tạ Tuân nhíu mày, khuyên giải: " Quản ả nói như thế nào, trâu không chịu uống nước còn có thể ấn đầu nó xuống nước sao. Lời của ả, nghe một chút liền thôi, không cần thiết phải phản bác, như vậy trái lại chỉ có đệ bất lợi mà thôi."
Tạ Uẩn thu liễm tức giận trong lòng, cười như không cười liếc mắt nhìn Tạ Tuân một cái, lúc này hắn mới nhớ tới, tứ ca từ trước đến giờ luôn ba phải. Có điều, tuy cảm giác tồn tại của đại bá cũng rất thấp, nhưng chỗ tốt trong nhà trước giờ đều không thiếu phần của đại phòng. Hơn nữa, một khi có chuyện gì bất lợi, đại phòng không phản bác không tham dự, đương nhiên, kết quả cuối cùng, chuyện bất lợi không bao giờ lạc đến đầu đại phòng.
Ngày trước, nhị bá lôi tứ ca ra gánh trách nhiệm, tứ ca hình như chỉ cười cười, chưa bao giờ thấy hắn chịu phản bác, nhưng không cần nghĩ Tạ Uẩn cũng biết. Việc hôn nhân mà Thúy Cô đã giới thiệu, chắc chắn sẽ không dính tới tứ ca mà tứ ca tuyệt đối cũng sẽ không đáp ứng.
" Ha hả." Tạ Tuân cười gượng hai tiếng, bị hắn nhìn đến nỗi có chút không được tự nhiên.
Tạ Uẩn chậm rãi nói: " Đây không phải do tiểu đệ không thể nhẫn, mà là Thúy Cô đã nói rõ, việc này không cần đệ có đồng ý hay không, ả cũng sẽ đi thương nghị với cha nương của đệ. Tính tình hai người kia ca cũng biết đó, tình huống lúc ấy, nếu đệ không chịu lên tiếng, thì chuyện đó sớm muộn gì cũng thành ván đã đóng thuyền. Tình huống như thế, ca nói đệ có thể làm gì, chỉ là đệ không hề nghĩ đến, Thúy Cô thế mà dám hủy hoại viện tử của đệ, còn hại Cảnh Nhiên suýt nữa không giữ được thai nhi.
Trong lòng Tạ Tuân sợ hãi, đồng tình nhìn Tạ Uẩn một cái, đôi phụ mẫu kia của hắn quả thật rất kỳ ba, hắn tò mò hỏi: " Thúy Cô nói cho đệ mối hôn nhân thế nào, sao mà chọc đệ tức thành như vậy?"
Tạ Uẩn cũng không giếu giếm, nhàn nhạt nói: " Nói là Vân Châu có một vị nữ tử thế gia không tồi, thiên phú cao, chỉ có diện mạo là không được như mong muốn. Còn nói sau khi cưới vợ, hết thảy tài nguyên tu luyện không cần sầu, còn có thể đi Vân Châu định cư, mặt khác còn có thể chiếu ứng cho tỷ tỷ..."
Biểu tình của Tạ Tuân trở nên quỷ dị, nghẹn đến mức mặt cũng đỏ, chậm rì rì, vô cùng không có thành ý nói ra: " Có lẽ, Thúy Cô thật sự là muốn tốt cho đệ."
Tạ Uẩn kinh ngạc: " Ca biết gì sao?"
Tạ Tuân muốn cười lắm mà không thể, nín cười đến nỗi toàn thân khó chịu, do dự một chút, thấp giọng nói: " Nhà nữ tử này ta biết, gia thế quả thật không tồi, mấy năm trước còn ở khắp nơi chiêu phu. Trong nhà có tới mười mấy hôn phu. Nhưng mà nàng đối xử với hôn phu rất tốt, chỉ cần không có dị tâm, chỉ cần là nam nhân, trên cơ bản nàng đều dưỡng, tài nguyên tu luyện một bó lớn...."
Tạ Uẩn trợn mắt há hốc mồm, trong lòng rất nhanh liền hiểu được, Thúy Cô cho rằng tính cách hắn mềm yếu dễ khống chế, cho nên mới đem mối hôn nhân này giới thiệu cho hắn. Đây là chỗ dưỡng lão mà Thúy Cô giới thiệu cho nguyên chủ, tính cách nguyên chủ mềm yếu, không phải chỉ là ngủ với một nữ nhân thôi sao, về sau muốn cái gì thì có cái đó. Quả nhiên là rất tốt đối với nguyên chủ, không chỉ không cần sầu vì tài nguyên tu luyện, còn có thể giúp đỡ cho Tạ Tuyết. Đúng là một hòn đá bắn trúng mấy con chim, Thúy Cô tính kế thì tốt lắm, vậy còn hắn thì trở thành cái gì.
Tạ Uẩn tức muốn hộc máu, khó trách Thúy Cô không đề cập chuyện này với những người khác. Nguyên chủ quả thật là người thích hợp nhất, suy đoán trước đó của hắn quả nhiên không sai, Thúy Cô không dám đem chủ ý đánh lên đầu đại phòng, lại không muốn tiện nghi cho đám con thứ. Dù sao, ả là muốn tìm trợ giúp cho Tạ Tuyết, chứ không phải là tìm ngột ngạt cho nàng. Về phần tam ca, tam ca là thiên tài mà Tạ Tuyết coi trọng bồi dưỡng, đương nhiên không thể làm hỏng thanh danh của hắn. Cuối cùng chỉ còn dư lại vị nguyên chủ có tính cách mềm yếu này, thiên phú không tốt, ở nhà không được coi trọng, lại là đệ đệ ruột có quan hệ rất tốt với Tạ Tuyết.
Tạ Uẩn rất nhanh liền hiểu rõ tiền căn hậu quả. Nói vậy, thời điểm lúc lần đầu tiên gặp mặt, Thúy Cô liền thử hắn, thử hắn coi vì sao liên tục tấn giai. Sau khi biết hắn không có giá trị lợi dụng, lập tức liền đánh chủ ý lên đầu hắn. Vừa vặn hắn lại gầy xuống, diện mạo cũng rất soái, vì thế, hắn liền lọt vào mắt Thúy Cô.
Tạ Uẩn cố gắng đè nén tức giận trong lòng, hỏi: " Còn có việc gì khác, thỉnh tứ ca hãy nói kỹ càng tỉ mỉ cho đệ biết."
Tạ Tuân nghĩ nghĩ một chút, vô cùng dứt khoát nói: " Nữ tử kia cũng là xuất thân từ hầu phủ, là cháu gái độc đinh của Phương hầu Vân Châu, con trai Phương hầu mất sớm, chỉ để lại mỗi một cục cưng bảo bối. Ngày thường vô cùng thương yêu, có điều, nàng cũng không chịu thua kém, chưa đến sáu mươi đã có tu vi Võ Sư..."
Không đến sáu mươi?
Tạ Uẫn líu lưỡi, nhưng mà, ngẫm kỹ thì lại cảm thấy vô cùng bình thường, võ giả trong thế giới này, theo tu vi tăng lên, thọ mệnh cũng tăng lên, sau mạt thế dị năng giả cũng giống như vậy.
Tạ Tuân cười liếc nhìn hắn một cái, thực vừa lòng với vẻ mặt giật mình của Tạ Uẩn, lại nói tiếp: " Nàng ta quả thật lớn lên cao lớn thô kệch, còn nam tính hơn cả một người nam nhân. Nhưng cho dù, nàng lớn lên tục tằng như thế nào, việc hôn nhân này cũng không cần sầu, đáng tiếc, nàng lại không thể sinh, gả cho con thứ của Vương gia ở Vân Chân hai mươi năm, ngay cả một cái trứng cũng không sinh nổi, mắt thấy nàng đã tấn giai Võ Sư, nếu lại không sinh được hài tử, về sau tấn giai Võ Tướng lại càng khó mang thai. Vì thế, nàng cảm thấy đó là lỗi của nam nhân, con thứ Vương gia vốn lấy nàng vì lợi ích gia tộc, nghe nàng vừa nói như vậy, hai người ăn nhịp với nhau, dứt khoát hòa li. Sau đó nữ tử quyết định chiêu phu để làm đám cưới khác. Dù sao chăng nữa, nữ tử chính là con gái duy nhất, là cốt nhục duy nhất còn sót lại của Phương gia, không nói đến tổ phụ của nàng, ngay cả chính nàng cũng hi vọng mình có thể lưu lại cho Phương gia một tia huyết mạch..."
Tạ Tuân dừng một chút, mắt nhìn sắc trời bên ngoài, nói: " Thất đệ, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện đi, vừa vặn ta cũng phải đi thỉnh an tổ phụ."
Tạ Uẩn biết trong lòng hắn có hảo ý, hắn sợ tổ phụ gây khó dễ cho mình, cho nên mới muốn đi qua nhìn xem, liền cười nói: " Vậy thì tốt, mời tứ ca đi trước."
Tạ Tuân đi phía trước, sau đó lại tiếp tục nói: " Đôi nam nữ kia sau khi hòa li, lập tức từng người đều tái giá, với gia thế của hai người bọn họ, nếu không vì lợi ích liên hôn, cưới hay gả đều không cần sầu. Nhưng không thể ngờ, nhà trai vừa cưới được một năm, rất nhanh liền có con nối dõi, nhà gái tái giá đã nhiều năm mà vẫn không có tin tức. Theo tu vi nữ tử dần dần tấn giai, trong lòng nàng bắt đầu nóng nảy. Vì thế, nàng liền bắt đầu chiêu phu nạp tế, chỉ hi vọng có thể sinh được hài tử. Mấy năm trước chuyện này đã được truyền khắp Vân Châu, ngoại trừ những tên duy lợi bán con ra, trên cơ bản chẳng có ai muốn tiến vào phủ Phương hầu. Không nghĩ tới, hiện giờ ở Vân Châu không tìm thấy nam nhân, nàng liền đem chủ ý đánh đến địa phương khác.."
Sắc mặt Tạ Uẩn đen thành đáy nồi, hận Thúy Cô đến ngứa răng , đây là dạng gia đình gì, thế mà dám giới thiệu cho hắn.
Tạ Tuân nhịn cười, nói: " Bất quá, nàng kia tuy rằng lạm tình, nhưng lại đối với nam nhân vô cùng tốt, đặc biệt là loại tuấn tú như đệ. Nếu không phải hiện giờ tính tình thất đệ đã thay đổi, ta lại cảm thấy nơi đó cũng rất đáng để đi, ha ha ha..."
Tạ Tuân nói một hồi, nhịn không được cười ha ha.
Sắc mặt Tạ Uẩn càng thêm khó coi, đen mặt hỏi: " Sao tứ ca lại biết những chuyện này?"
Ánh mắt Tạ Tuân hơi lóe lóe, do dự một chút liền nói thẳng: " Không giấu thất đệ, ta cũng có người bên cạnh nhị tỷ. Chuyện ở Vân Châu, quả thật ca ca cũng biết một vài chuyện."
Tạ Uẩn nháy mắt liền hiểu rõ, rất nhanh liền nghĩ thông suốt, Tạ gia hiện giờ, đại phòng không rên một tiếng, nhị phòng tung tăng nhảy nhót, tam phòng chướng khí mù mịt, cố tình còn có một Tạ Tuyết, ỷ được gả đến thành Vân Châu, vọng tưởng khống chế nhà mẹ đẻ. Đại phòng làm gia chủ đời sau, chắc chắn phải phòng bị điều này, nhưng đồng thời bọn họ cũng phải kính trọng Tạ Tuyết. Bởi vì, lợi ích mà Tạ Tuyết mang đến cũng rất rõ ràng.
Tạ Uẩn lắc lắc đầu, thế gia đúng là lung tung rối loạn, tứ ca vì sao lại đối tốt với hắn, trong lòng hắn đã ẩn ẩn có đáp án. Hắn là người tam phòng, lại cùng tam phòng xé rách mặt, lại còn đắc tội với Thúy Cô. Nếu như tính tình hắn vẫn như trước kia, Tạ Tuân cũng sẽ không quá mức để ý. Nhưng hiện giờ tu vi của hắn tấn giai, tính tình cứng rắn ương ngạnh, nói không chừng một ngày nào đó sẽ có tiền đồ, trở thành một ẩn số. Đối với ẩn số này, Tạ Tuân tất nhiên không muốn để cho hắn hướng về tam phòng.
Bởi vì, cho dù Tạ Tuyết muốn làm gì để khống chế nhà mẹ đẻ. Trên thực tế, trừ Tạ Sóc ra, nàng không có bất cứ một cái gì để duy trì. Tiểu tâm tư này của nàng ai nhìn mà không rõ. Bất quá, bởi vì nàng có thể mang lại lợi ích lớn hơn nữa, cho nên mới không ai so đo.
Mà hắn làm một biến số, Tạ Tuân không muốn để cho hắn hướng về Tạ Tuyết, như vậy chẳng phải là gia tăng thêm lợi thế của Tạ Tuyết sao. Cho nên Tạ Tuân mới có thể đưa than trong ngày tuyết, dùng số tiền lớn mượn sức hắn.
Sau khi Tạ Uẩn suy nghĩ cẩn trọng, trong lòng cũng không thấy bực bội gì, ít nhất hắn cảm nhận được thành ý của Tạ Tuân. Cho dù biết rõ Tạ Tuân là muốn châm ngòi quan hệ của hắn và Tạ Tuyết nên mới nói rõ tiền căn hậu quả cho hắn biết. Nhưng hắn vẫn cảm thấy, hành vi quang minh chính đại của Tạ Tuân so với hành động ghê tởm của Thúy Cô còn tốt hơn gấp mấy lần.
Huống hồ, Tạ Tuân để mắt đến hắn như vậy, trong lòng hắn vẫn có chút đắc ý. Quả nhiên, đã là vàng thì đi đến đâu cũng sẽ sáng, Tạ Tuân đúng là tuệ nhãn thức anh tài, quá tinh mắt. Tạ Uẩn đắc chí, nhẹ nhướn nhướn đuôi lông mày. Nếu không phải chút nữa hắn phải đánh một trận đánh ác liệt, khẳng định lúc này hắn sẽ vểnh đuôi mà khoe khoang rồi.