Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Việt Chi Bồi Thực Sư

Chương 159: Đến thượng giới

« Chương Trước
Tống Nguyên nằm mơ cũng không nghĩ tới, mình chỉ đi cứu nhi tử muộn mấy ngày. Tống Cát vậy mà bị quải chạy*, còn là cái loại cam tâm tình nguyện nữa chứ.

*Quải chạy: Nhiều bạn đọc QT sẽ hay thấy từ này, mấy ông bố thường hay nói con mình bị bị thằng khác quải chạy. Nghĩa từ quải như kiểu là bị bắt cóc, lừa gạt, lừa đảo, cuỗm mất,...nghe có vẻ hơi quá nhưng nó giống như kiểu tiếc nuối, bực mình vì củ cải trắng nhà mình vất vả nuôi trồng bị heo củng vậy á. Thay tiếng Việt vào nó sẽ mất hay và không diễn tả hết được ý nghĩa của từ này nên mình sẽ để nguyên.

Từ tin tức mà đám người Cố Tinh Lam mang về, vừa nghe nói đến hạ giới có bí cảnh sắp mở ra, ý nghĩ đầu tiên của đám người ở đại lục Huyền Nguyên là đi xuống dưới đoạt.

Nhưng còn chưa đợi bọn họ triển khai hành động, Cố Tinh Lam lại đả kích bọn họ. Hạ giới đã bị đế vương khống chế, bọn họ đi đoạt thì chỉ có thể đi chịu chết. Hạ giới đã bị pháp tắc của thế giới hạn chế, bất luận là cao thủ thế nào cũng chỉ có thể phát huy ra thực lực của Võ Vương.

Người dưới tu vi Võ Vương thì ngo ngoe rục rịch, Võ Vương trở lên thì tự nhiên lui bước. Nếu thật sự chết ở hạ giới, vậy thì quá mất mặt xấu hổ.

Nhưng khi nghe nói hạ giới nguyện ý mở rộng cửa đối với đại lục Huyền Nguyên, còn dâng tặng 30 chiếc chìa khóa bí cảnh, tâm tư của mọi người lập tức lại bị lung lay. Năm cái thông đạo đến hạ giới nhanh chóng bị người tiếp quản trông coi, không cho bất luận kẻ nào tiến vào.

Bởi vậy cho dù Tống Nguyên có là Võ Tôn, hắn cũng không dám phạm vào kiêng kị. Đặc biệt là Cố Tinh Lam còn minh trào ám phúng mấy phương thế lực, Tống, Hàn, Hồng, Khánh, Triệu đã khống chế đại lục Hằng Võ mấy vạn năm. Đại lục Hằng Võ hiện giờ rất phòng bị thượng giới, bao gồm hết thảy tài nguyên ở hạ giới đều sẽ kiên quyết không mở ra đối với năm phương thế lực này.

Lúc này, Tống Nguyên thân là người Tống gia, nếu hắn dám xâm nhập vào thông đạo hạ giới nhất định sẽ khiến cho nhiều người tức giận.

Bởi vậy, Tống Nguyên chỉ có thể nôn nóng chờ đợi, chờ người ta trao đổi xong rồi hắn lại đi đến hạ giới tìm nhi tử. Quả thật, thân phận là người Tống gia của hắn quá mẫn cảm.

Có thể nói, sắc mặt của mấy phương thế lực lúc ấy không có ai là đẹp hết.

Bọn họ đã lường trước sẽ bị hạ giới nhằm vào, lại không nghĩ rằng hạ giới sẽ lợi dụng tâm thái của các thế lực ở đại lục Hằng Nguyên, kiên quyết ngăn chặn bọn họ ra bên ngoài. Chỉ có bọn họ mới biết được, tài nguyên ở hạ giới có bao nhiêu phong phú. Thời điểm giao ra thông đạo hạ giới, trái tim của bọn họ phải nói là đau như đang rỉ máu.

Thời gian mười ngày nhanh chóng lướt qua.

Tạ Tuân giống trống khua chiêng bày ra yến hội, lại ở lối vào thông đạo thượng giới nghênh đón bọn họ.

Đại lục Hằng Võ tuy rằng đã bị áp chế, nhưng hết thảy phong tục lễ nghi dưới sự chỉ điểm của Tạ Uẩn lại khiến người có cảm giác thật mới mẻ. Nếu không thể chiếm tiện nghi về mặt tu vi thì dù sao cũng phải lưu lại ấn tượng sâu đậm với thượng giới, không thể để người ta coi khinh mình được.

Từ cách bài trí phô trương, khí thế, từng nhóm người xếp thành hàng nối đuôi mà vào, thị nữ nhẹ nhàng lanh lẹ, nghi thức trang nghiêm túc mục. Còn có các loại kỳ hoa dị thảo trong cung, đình đài lầu các, không một thứ nào là không triển lãm ra hạ giới không hề tầm thường.

Tống Cát như có chung vinh dự, này cũng do hắn bán sạch thông tin về thượng giới nên Tạ Uẩn mới có thể căn cứ theo kiến trúc, quy củ, lễ nghi của thượng giới rồi mới thiết trí ra được tràng diện khí phái như vậy.

Một phần là đại lục Huyền Nguyên không có đế vương mà là từ vô số môn phái cùng thế gia tạo thành. Tuy rằng cũng có phủ thành chủ nhưng ở một thế giới dùng võ vi tôn, tác dụng của thị vệ cũng không lớn. Thị nữ có lẽ cũng sẽ mỹ lệ ưu nhã nhưng lại không được chỉnh tề như thế. Mỗi một tiếng nói, hành động cử chỉ, bao gồm cả thần thái khi mỉm cười, tư thế châm trà rót nước, toàn bộ đều giống nhau như đúc, khiến người nhìn cảm thấy thật mới mẻ.

" Chư vị, mời!" Tu vi của Tạ Tuân không cao nhưng khí thế lại đủ, đứng ở giữa một đám thị vệ mang lại cho người ta một loại cảm giác không giận mà uy.

Thượng giới không có người nào dám coi khinh, bởi vì ngay khi bọn họ vừa mới đến đại lục Hằng Võ đã lập tức nhận thấy được tu vi mình bị áp chế.

Tất cả thị vệ trong hoàng cung đều là Võ Vương, bọn họ không dám bày ra tư thái cao cao tại thượng. Đúng như lời Cố Tinh Lam đã nói, hạ giới là địa bàn của người ta, mặc ngươi tu vi có cao cỡ nào, nếu không thể phát huy được thì cũng chỉ có thể trở thành con dê đợi bị làm thịt.

Tạ Tuân bày ra thành ý mở tiệc chiêu đãi để trao đổi.

Tạ Uẩn lần đầu tiên gặp được người Vân gia, đồng thời hắn cũng gặp được phụ thân của Tống Cát. Còn có Cố Diễn đã khôi phục lại tu vi, lúc này đang đứng bên cạnh Cố Tinh Lam, thoạt nhìn cũng rất có phong phạm.

Nhưng tình huống của Tống Cát lại khiến Tạ Uẩn có chút buồn cười, trong lòng thầm có chút đắc ý, không nghĩ tới Tống Cát quả thật cũng có chút tác dụng.

" Tiểu Cát!"

" Đứng lại, đừng tới đây." Vẻ mặt của Tống Cát hung ba ba*.

* đừng hỏi vì sao tui lại dùng từ 'hung ba ba' mà ko dùng từ thuần Việt, tuy nó cũng có nghĩa là rất hung dữ, hung ác nhưng lại thường được dùng trong mấy trường hợp diễn tả sự đáng yêu, biệt nữu của nhân vật hơn nên tui thích để thế cho nó hợp.

Truyện được edit tại luutinhvu2512.wordpress.com

Tống Nguyên nôn nóng: " Tiểu Cát, ta là cha của con mà, thời gian gần đây làm con phải chịu khổ, vi phụ rất lo lắng cho con nên mới cố ý đến mang con về."

" Ta phi." ( hành động nhổ nước miếng thường thấy trong phim TQ). Cơn tức giận của Tống Cát càng tăng vọt, giờ phút này hắn nào còn có dáng vẻ của bé đáng thương nữa, quả thực tự tin mười phần, nổi giận đùng đùng nói: " Ngươi lo lắng, ngươi lo lắng cho ta mà bây giờ mới đến?"

" Tiểu Cát..."

" Ngươi lăn ra xa đi, lăn trở về Tống gia của ngươi đi, lão tử không phải người Tống gia nữa." Tống Cát vẻ mặt kiêu ngạo, có cha quả nhiên liền khác biệt hẳn.

Sắc mặt Tống Nguyên trầm xuống, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng bất đắc dĩ nói: " Tống Cát, không được vô lễ với trưởng bối, bọn họ đều rất quan tâm con."

" Quan tâm ta, quan tâm ta sao còn chưa có...." Từ 'chết' còn chưa kịp nói ra đã lập tức bị người cắt đứt: " Cửu đệ, nhị thúc vì tìm ngươi mà không ngủ không nghỉ, ngươi sao có thể tùy hứng như vậy. Mau đi xin lỗi nhị thúc đi, nhị thúc từ trước đến nay thương ngươi nhất, đừng làm nhị thúc thương tâm."

Tống Nguyên nghe mà cảm động, nói: " Vẫn là Kiến An hiểu chuyện, tiểu Cát, nghe lời...."

" Lăn..." Tống Cát tức giận nổi trận lôi đình, chút vui sướиɠ khi nhìn thấy cha mình nháy mắt bị đả kích trở thành hư không.

Tạ Uẩn nhướng mày, thấy động tĩnh bên này, trong lòng hắn có chút vui sướиɠ khi người gặp họa. Lão tử của Tống Cát thảm rồi đây! Tâm tình của Tạ Uẩn vô cùng sung sướиɠ.

Trong mắt Tống Cát phun ra lửa giận, há miệng mắng: " Kiến An hiểu chuyện, Kiến An tốt, ngươi đi nhận hắn làm nhi tử luôn đi. Tống gia không phải cũng đánh chủ ý này sao? Ta không chết, các ngươi thất vọng rồi đúng không. Các ngươi đều cút cho ta, đại lục Hằng Võ không chào đón người Tống gia."

" Tiểu Cát..." Tống Nguyên nhíu nhíu mày, cảnh giác nhìn đám người chung quanh, hắn cảm thấy nhi tử của mình đã bị người dạy hư.

" Đừng gọi ta, đừng cho là ta không biết, các ngươi từng bước từng bước muốn gϊếŧ ta, sau đó lên làm nhi tử của cha ta. Ta phi. Người cha này ta từ bỏ, các ngươi thích thì nhanh nhận đi, miễn cho ta khi không tự dưng bị người Tống gia hại chết. Tạ công tử, Tạ công tử...." Tống Cát lớn tiếng kêu to, một bộ như muốn ăn thịt người. Phát hiện ra thân ảnh của Tạ Uẩn liền nổi giận đùng đùng chỉ vào đám người Kiến An: " Mau làm đám người họ Tống này lăn hết về đi, không đi liền gϊếŧ vài tên cho ta."

Sắc mặt Tống Nguyên biến đổi: " Bọn họ là đường huynh ngươi...."

" Ngươi hôm nay nếu dám ngăn trở, ngươi cũng không phải cha ta..." Tống Cát hung tợn nói, lửa giận trong lòng nghẹn thật lâu ngay vào lúc nhìn thấy Tống Nguyên cuối cùng toàn bộ bùng phát.

Tống Nguyên giận dữ trợn trừng mắt, oán hận đám người Tạ Uẩn cực kỳ. Tống Nguyên cho rằng nhi tử bị người dụ dỗ. Tống gia có thù oán với đại lục Hằng Võ, những người này muốn châm ngòi ly gián. Nếu không, sao bọn họ lại có hảo tâm thu lưu nhi tử chứ.

Tạ Uẩn nhướng mày, nhàn nhạt nói: " Tống tôn chủ, mời đi."

Sắc mặt Tống Nguyên xanh mét, nói: " Tiểu Cát theo cha trở về, đừng để bị người ngoài mê hoặc."

Tống Cát cười nhạo một tiếng, nước mắt cũng chảy ra, lạnh lùng nói: " Cùng ngươi trở về để chịu chết sao? Dù sao ngươi có Tống gia rồi cũng không thiếu đứa con trai này là ta, về sau ta cứ coi như mình không có cha là được."

Tống Nguyên bạo nộ trong lòng, lần này hắn thật sự tức giận, cảm thấy chính mình quá sủng Tống Cát nên mới dưỡng hắn thành vô pháp vô thiên như vậy.

Tống Kiến An vội vàng trách: " Cửu đệ, ta biết ngươi phải chịu rất nhiều ủy khuất nhưng ngươi cũng không thể giận chó đánh mèo lên nhị thúc được. Nhị thúc quan tâm ngươi cỡ nào, ngươi còn không biết sao?"

Tống Cát khinh thường: " Quan tâm ta? Quan tâm ta thì nên gϊếŧ ngươi mới phải."

" Tống Cát!" Tống Nguyên gầm lên, nhi tử càng nói càng kỳ cục.

Tạ Uẩn lạnh nhạt cười cười, hiềm khích của cha con họ càng lớn càng tốt. Chỉ cần sự tình chân tướng được điều tra rõ, Tống Nguyên sẽ càng thêm áy náy, Tống gia chắc chắn sẽ có một hồi nội loạn.

Tống Cát lau nước mắt, thật sự đã bị cha hắn làm tổn thương. Trước đó hắn rất chờ mong cha sẽ tới cứu hắn, hôm nay lại có chút hối hận. Hắn ở trong lòng cha còn không quan trọng bằng một đứa cháu trai, cái nhà như vậy không về cũng được. May mắn....may mắn Tạ công tử bọn họ không so đo hiềm khích trước đây, hắn cuối cùng vẫn còn có chỗ đặt chân.

Tống Cát thương tâm nói: " Tạ công tử, ta đi trước, ngươi đuổi bọn họ đi đi. Quy củ của đại lục Hằng Võ không thể phá vỡ, người Tống gia không thích hợp đến đây. Nhà bọn họ đê tiện vô sỉ, đừng làm cho bọn họ làm hỏng bầu không khí đại lục Hằng Võ."

Tống Nguyên nộ khí đằng đằng nhưng hắn không dám động bởi vì Tạ Uẩn đã làm người bao vây xung quanh bọn họ.

Tạ Uẩn cong môi cười nói: " Tống tôn chủ, chỉ sợ ngươi còn không biết, ta có thể bắt được lệnh công tử ít nhiều gì cũng nhờ Tống gia ngươi đã tương trợ. Ban đầu vốn định gϊếŧ hắn, sau lại suy nghĩ lại, cảm thấy hắn bị người trong nhà hãm hại, nói không chừng sẽ còn có tác dụng gì đó, ai ngờ...."

Tạ Uẩn dừng một chút, liếc mắt cẩn thận đánh giá Tống Nguyên, tiếc nuối lắc đầu: " Chậc chậc, Tống tôn chủ chẳng lẽ không biết thái độ của người Tống gia đối với Tống Cát sao?"

Tống Kiến An nóng vội không thôi, cả giận nói: " Nhãi ranh đừng có mà nói hươu nói vượn châm ngòi quan hệ phụ tử của nhị thúc."

Tạ Uẩn hơi mỉm cười, nói: " Ngươi sợ cái gì, ta bất quá chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi, không sợ bất luận kẻ nào đi kiểm chứng. Đáng thương cho Tống Cát, có cha là Võ Tôn vậy mà chỉ có một nhi tử cũng không che chở được. Tống hoàng thất từng phái người qua gϊếŧ hắn vài lần, đi đến hạ giới truy tìm hắn, không muốn làm cho hắn trở về. Ha ha, nhạc phụ ta thấy hắn đáng thương liền dứt khoát cho hắn ở lại. Dù sao cũng ở chung lâu như vậy, tính tình của Tống Cát cũng tốt. Nếu Tống gia ngươi không cần thì đại lục Hằng Võ chúng ta sẽ tiếp nhận."

Sắc mặt Tống Nguyên âm trầm đến đáng sợ. Tống Cát nói hắn không tin, bởi vì hắn biết tính cách nhi tử, miệng mồm nói chuyện không thỏa đáng. Nhưng lời Tạ Uẩn nói lại làm hắn chần chờ. Tạ Uẩn nói có lý có tình khiến hắn không thể không tin.

Hắn biết nhi tử tính tình không tốt, thiên phú cũng không được xuất chúng, người nhà quả thật không thích nó. Bởi vậy Tống Nguyên mới phải liều mạng sủng ái nhi tử để bù đắp. Nhưng hắn không ngờ tới, tộc nhân thế nhưng đã chán ghét nhi tử của hắn đến mức độ này rồi sao?

" Nhị thúc, người đừng nghe hắn nói hươu nói vượn." Tống Kiến An vừa gấp lại vừa giận.

Tống Nguyên lạnh lùng nói: " Ta sẽ tự mình điều tra rõ chuyện này."

Tạ Uẩn khinh thường: " Nếu ngươi không thể giúp hắn báo thù vậy thì dứt khoát đừng tra nữa, miễn cho hắn vừa rồi đã bị ngươi làm thương tâm một lần, về sau lại còn phải thương tâm thêm lần nữa."

Sắc mặt Tống Nguyên đen như đáy nồi, toàn thân đều tản ra áp suất thấp.

Tạ Uẩn làm như không thấy, nhàn nhạt nói: " Tống tôn chủ, xin hãy mang theo tộc nhân của ngươi đi đi, lần này nể mặt Tống Cát nên thôi. Lần sau lại có người Tống gia tới đây, đại lục Hằng Võ bọn ta sẽ gϊếŧ không tha!"

" Ngươi..."

Tạ Uẩn cười lạnh một tiếng, phất tay lệnh người tiễn bọn họ lăn. Quay đầu nhìn về phía mọi người chung quanh, ôn hòa cười nói: " Một ít ân oán tư nhân, khiến chư vị chê cười rồi."

Ánh mắt Hầu Quân Dục chợt lóe, nói: " Tạ công tử thật có tài ăn nói."

Tạ Uẩn nhẹ nhàng cười: " Ta cũng đâu có nói dối, tình huống ngày đó các ngươi đã tận mắt nhìn thấy, hai người kia của Tống gia rõ ràng không có hảo ý."

Hầu Quân Dục cười cười, liếc nhìn Tống Nguyên đang muốn rời đi, nói: " Hai người kia quả thật có ác ý nhưng bọn họ vẫn chưa động thủ."

Tạ Uẩn nói: " Đó là do bọn họ không có cơ hội thôi."

Hầu Quân Dục gật đầu, bừng tỉnh đại ngộ nói: " Khó trách Tống Cát vừa thấy bọn họ liền kinh hoảng thất thố. Hổ độc không ăn thịt con, người Tống gia quả thật hơi quá mức."

Sau khi Tống Nguyên biến mất sau thông đạo, Tạ Uẩn chắp tay hành lễ, nói: " Đa tạ."

Hầu Quân Dục cong môi cười nói: " Ta cũng là ăn ngay nói thật mà thôi."

Hai người trong lòng đều biết rõ, nghe xong một phen trò chuyện vừa rồi, Tống Nguyên vốn chỉ tin năm phần thì giờ cũng sẽ biến thành tám phần. Hai người Tống gia trước đó đến hạ giới quả thật không có động thủ, cũng không rõ là có ác ý hay không. Hành vi tuy rằng có chút bức thiết nhưng loại chuyện này cũng không thể lấy làm chứng cứ.

Nhưng dù sao đây đều là chuyện từ miệng mà ra, lúc ấy chỉ có một ít người nhìn đến, Hầu Quân Dục đã mở miệng làm chứng, mấy người khác cũng sẽ không đứng ra phản bác để hạ mặt mũi hắn. Bởi vậy, Hầu Quân Dục xem như gián tiếp trợ giúp Tạ Uẩn.

Tạ Uẩn cười nói: " Hầu công tử sao không đến chính điện hoàng cung để nghị sự?"

Hầu Quân Dục buông tay, bất đắc dĩ nói: " Không có phần cho ta nói chuyện, dứt khoát đi ra ngoài một chút, thể hội cảnh trí của đại lục Hằng Võ các ngươi."

Tạ Uẩn cười hỏi: " Cảm giác thế nào?"

Hầu Quân Dục nhướng mày, nói: " Có một phen phong tình khác."

Tạ Uẩn nghĩ nghĩ, nói: " Hầu công tử, bọn ta không hề biết chút gì về đại lục Huyền Nguyên cả, có thể nghe ngươi giới thiệu một chút được không? Nghe nói đại lục Huyền Nguyên có bảy đại thần tông, chín đại thế gia. Đúng rồi, ngươi cảm thấy Vân gia thế nào?"

Hầu Quân Dục rất vui với việc Tạ Uẩn mượn sức kéo quan hệ. Tu vi của Tạ Uẩn không cao nhưng địa giới của đại lục Hằng Võ rộng lớn, hoàng thất dù sao cũng biết được càng nhiều bí ẩn. Có hoàng thất giúp đỡ, nói không chừng hắn cũng có thể gặp được một ít cơ duyên, liền cười nói: " Cái gọi là thần tông, kỳ thật là chỉ tông môn trong vòng tam đại đều có Võ Thần phi thăng. Chín đại thế gia có thể có được địa vị đứng đầu đồng dạng cũng là như thế. Về phần Vân gia, vài thập niên trước, Vân gia có lẽ còn có một chút tiềm năng nhưng kể từ khi tiền nhiệm gia chủ vừa chết, thế hệ trước của Vân gia mặc kệ mọi chuyện mà chỉ biết bế quan tu luyện. Vân gia chủ lòng dạ hẹp hòi, khó thành châu báu. Bọn họ vốn là nhất lưu thế gia, nội trong ngàn năm nếu lại không có nhân sĩ phi thăng thì sẽ lưu lạc thành nhị lưu."

Tạ Uẩn tò mò: " Thế gia còn có phẩm cấp."

Hầu Quân Dục cười, nói: " Tài nguyên tu luyện hữu hạn, toàn dựa vào bản lĩnh mà tranh thủ. Cứ mỗi ngàn năm, đại lục Huyền Nguyên bọn ta sẽ có một lần tranh cử. Người thắng có thể giữ lại tài nguyên trong tay, kẻ thất bại thì buộc phải chắp tay nhường lại. Sau đó lại từ mọi người thương nghị sẽ phân phối thế nào. Thực lực càng mạnh thì đạt được càng nhiều tài nguyên. Phẩm cấp của các thế lực ở khắp nơi cũng được bình chọn chính là vào lúc này."

Tạ Uẩn gật đầu, trong lòng cũng hiểu rõ. Bất luận là ở thế giới nào, quy tắc vẫn luôn là cá lớn nuốt cá bé. Đại lục Huyền Nguyên cũng phải cạnh tranh rất khốc liệt.

Ánh mắt Hầu Quân Dục chợt lóe, nói: " Tạ công tử tựa hồ rất có hứng thú với Vân gia." Lần trước có Cố Tinh Lam ở, Tạ Uẩn cũng ẩn ẩn nhắc tới. Lúc ấy, hắn không để trong lòng, lúc này lại chợt nghĩ đến, liền hỏi như một loại thử.

Tạ Uẩn cười nói: " Tiện nội thích bày trận, nghe nói Vân gia là trận pháp thế gia, bởi vậy mới có chút tò mò."

Hầu Quân Dục hơi suy tư, khuyên giải nói: " Tạ công tử nếu đến thượng giới có thể tới Huyền Thiên Thần Tông làm khách, chúng ta nhất định sẽ quét chiếu đón chào. Vân gia bên kia, truyền thừa trận pháp đã xuống dốc, tu vi cũng không xuất chúng, đầu nhập vào bọn họ không có lời."

Tạ Uẩn nghe vậy liền hiểu được, Hầu Quân Dục hẳn là cho rằng hắn muốn chọn một phương thế lực để đầu nhập vào. Dù sao, bọn họ trời xa đất lạ, còn có tới năm thế lực làm kẻ thù, có người che chở sẽ an toàn hơn.

Tạ Uẩn cũng không phản bác, để Hầu Quân Dục hiểu lầm cũng tốt, tiếp theo lại nói đến những chuyện khác.

Hầu Quân Dục nói cho hắn sự phân bố của các thế lực thượng giới, cùng với những chuyện cần phải chú ý, người nào không thể đắc tội, người nào không cần phải để ý tới.

Những chuyện mà Hầu Quân Dục biết hiển nhiên đều kỹ càng tỉ mỉ hơn so với Cố Diễn. Cố Diễn mất tích 300 năm, rất nhiều chuyện đều có thể thay đổi.

Tỷ như, đại sư huynh Thiên Kiếm Thần Tông, hơn một trăm năm trước đã thay đổi người ngồi.

Tạ Uẩn cũng cùng hắn nói chút chuyện về đại lục Hằng Võ, đặc biệt là có vài bí cảnh, nghe nói có di chỉ tiên phủ, các loại bảo bối nhiều không kể xiết. Nhưng muốn đạt được còn cần phải có cơ duyên nữa.

Trước khi sắp chia tay, Tạ Uẩn tặng cho hắn một gốc linh dược cấp mười hai, cười nói: " Đây là tạ lễ."

Hầu Quân Dục cả kinh, linh dược cấp mười hai cho dù ở đại lục Huyền Nguyên cũng rất hiếm thấy. Tạ Uẩn thế nhưng có thể tùy ý đưa tặng, đại lục Hằng Võ rốt cuộc còn có bao nhiêu bí mật. Mấy vạn năm nay, năm thế lực lớn kia rốt cuộc đã nuốt riêng bao nhiêu bảo vật rồi.

Tạ Uẩn nhàn nhạt cười cười. Có dược viên không gian, linh dược cấp mười hai hắn quả thật cũng không để trong lòng. Nhưng hắn cuối cùng cũng biết, song thân của Vân nhạc phụ vì sao sẽ đột nhiên gặp nạn.

Ngàn năm tranh cử một lần, là một tộc trưởng không có tác dụng gì nên tất nhiên có thể thay thế.

Vân Phạn đánh bàn tính thật tốt. Ngàn năm tranh cử, tộc trưởng thất bại hắn liền cướp lấy vị trí, tộc trưởng thắng lợi, hắn lại âm mưu ám toán, làm kiểu nào cũng thu được thành quả. Đúng là một tên tiểu nhân tâm tính gian xảo. Dù sao tranh cử còn phải mất ngàn năm, Vân Phạn chắc là cảm thấy, gia tộc trong vòng ngàn năm nhất định sẽ có người phi thăng. Bởi vậy hắn mới không chút do dự hạ độc thủ với huynh đệ mình. Tạ Uẩn cho rằng, sau lưng việc này chắc chắn cũng có trưởng lão ủng hộ. Nếu không, làm một tộc trưởng, Vân gia chủ suy tàn cũng quá nhanh.

Chỉ tiếc, chuyện Vân gia hắn cũng không tiện dò hỏi kỹ càng tỉ mỉ. Nếu không sẽ làm bại lộ thân phận Cảnh Lan, khi không tự dưng rước lấy sự chú ý của Vân gia.

Cũng không biết một vị nhạc phụ khác hiện giờ thế nào?

Trước đây thông đạo thượng giới bị người khống chế, Vân Nghị cùng Cảnh Lan trời Nam đất Bắc. Hiện giờ, thượng giới đã đáp tuyến với đại lục Hằng Võ, sau khi Vân nhạc phụ biết tin, hẳn sẽ có hành động gì đi.

Tạ Uẩn suy tư một lúc vẫn không hề có đáp án. Bọn họ sẽ không ở lại đại lục Hằng Võ để chờ Vân Nghị đến. Sau khi đi đến đại lục Huyền Nguyên, biển người mênh mông, cũng không biết nên tìm kiếm như thế nào.

Tóm lại vẫn là một chữ. Chờ!

Nhưng Vân nhạc phụ muốn báo thù, cuối cùng rồi cũng sẽ trở về Vân gia, có lẽ bọn họ có thể tìm hiểu tin tức ở phụ cận Vân gia.

........

Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt đã qua một tháng.

Đại lục Hằng Võ liên tiếp truyền đến tin tức. Đầu tiên, Tạ Tuân đã cùng thượng giới ký kết minh ước, bí cảnh hạ giới sẽ mở rộng cửa với thượng giới, con cháu đại lục Hằng Võ bọn họ muốn đi đến thượng giới cũng sẽ không có người ngăn trở.

Mặt khác, sinh tử ở trong bí cảnh toàn dựa vào cơ duyên, ai cũng không được vì chuyện này mà tìm tra hay giận chó đánh mèo.

Đương nhiên, người đại lục Hằng Võ ở thượng giới đồng dạng cũng tự mình phát triển, sinh tử tự mình phụ trách, đại lục Hằng Võ không được mang chuyện này ra để kiếm chuyện.

Lại nói, đại hội kết minh hai giới lần này, Hoa quốc có hơn ba mươi vị thiếu niên được chọn để gia nhập vào tông môn. Đây là một chuyện rất đáng để vui sướиɠ, đây cũng là bước đầu tiên đại lục Hằng Võ dung nhập vào thượng giới.

Ngay sau đó, bốn quốc gia khác cũng truyền đến tin tốt, các quốc gia hiện giờ đều nằm dưới sự khống chế của đại lục Hằng Võ. Năm thế lực lớn của thượng giới đã hoàn toàn bị bọn họ đuổi đi.

Tạ Uẩn cảm thán trong lòng, tin tức truyền đến quá chậm. Giao thông ở đại lục Hằng Võ quá là không có phương tiện.

Tạ Tuân lại rèn sắt khi còn nóng, vội vàng đưa ra chuyện muốn hợp tác cùng đại lục Huyền Nguyên lần nữa. Yêu cầu bọn họ hỗ trợ thiết trí truyền tống trận ở hoàng thành các quốc gia.

Kỳ thật, truyền tống trận Cảnh Nhiên cũng biết bố trí, nhưng đại lục Hằng Võ lại không có tài liệu để bày trận.

Lúc trước khi Vân Nghị rời đi, cũng là dựa vào trận pháp để đột phá vách ngăn không gian.

Đáng tiếc, tài liệu như vậy khả ngộ bất khả cầu. Vân Nghị cũng phải trằn trọc suốt mười mấy năm trong các đại bí cảnh mới có thể chuẩn bị đầy đủ hết đồ vật cần thiết. Cảnh Lan tuy biết phương pháp rời đi nhưng bọn họ đồng dạng cũng khuyết thiếu tài liệu để bày trận. Bởi vậy nên Tạ Uẩn mới phải ở thông đạo thượng giới để nghĩ cách.

Sắp sửa rời đi, trong lòng Tạ Uẩn có chút luyến tiếc, vốn định cùng đám người Đoạn Chính Hào cùng đi đến thượng giới cho có bạn. Ai ngờ...

Không chỉ ngũ tẩu mang thai, Dương Thanh Miểu cũng mang thai.

Đoạn Chính Hào vui mừng ra mặt, bị lãnh đạm hai tháng cuối cùng cũng cưới được tâm can bảo bối của hắn về nhà. Tuy là phụng tử thành hôn ( có thai đám cưới), nhưng bọn họ ngay cả hài tử cũng có rồi, mấy chuyện khác tất nhiên không thành vấn đề.

Đoạn Chính Hào mỗi ngày lại lộ ra một bộ dạng ngốc nghếch, động bất động cứ luôn miệng nhi tử bảo bối. Tạ Uẩn ghét bỏ không muốn nói chuyện với hắn.

Tạ Tranh đồng dạng cũng là cái đuôi vểnh lên trời cao, Tạ Uẩn nhìn thấy hai người bọn họ liền đau cả răng.

Sau khi Cảnh Nhiên xuất quan, Tạ Uẩn lập tức quyết định rời đi.

Đại lục Hằng Võ dần dần đi vào quỹ đạo, bốn quốc gia khác cũng bắt đầu giao tiếp với thượng giới. Tạ Uẩn nhìn đại lục Hằng Võ phát triển, trong lòng vô cùng cảm thán. Kỳ thật hắn cũng không nghĩ tới, dựa vào lực lượng của bản thân hắn, vậy mà có thể thay đổi được toàn bộ cách cục của đại lục Hằng Võ.

Nhưng...loại cảm giác này cũng không tệ lắm.

Đạo Ấn Thạch đã tới tay, thông đạo thượng giới đã mở ra, hắn không chỉ đạt thành mục đích mà còn trợ giúp chúng sinh ở đại lục Hằng Võ. Tạ Uẩn nằm mơ cũng không nghĩ tới, một người ích kỷ giống như mình thế nhưng có ngày trở thành đại anh hùng.

" A Uẩn..." Cảnh Nhiên hơi mỉm cười. Y cũng là sau khi xuất quan mới biết được đại lục Hằng Võ đã xảy ra rất nhiều chuyện. Hiện giờ muốn đi đến thượng giới sẽ không bao giờ phải gian nan như trước nữa.

" Chuẩn bị xong?" Tạ Uẩn mỉm cười tiến đến, một tay xách nhi tử bảo bối lên, một tay ôm lấy lão bà, hỏi: " Mấy tiểu tử thúi kia đi đâu rồi?"

Cảnh Nhiên bất đắc dĩ, nói: " Bọn nó đi từ biệt với bằng hữu. Hôm nay đi rồi, cũng không biết khi nào mới có thể gặp lại nhau."

Tạ Uẩn nói: " Nỗ lực tu luyện, chung quy sẽ có ngày gặp lại."

Cảnh Nhiên suy tư một chút, nói: " Sau khi chúng ta tới thượng giới sẽ đi đến đâu, trong lòng ngươi có tính toán gì chưa?"

Tạ Uẩn nói: " Trước tiên tìm một chỗ bế quan tấn giai, sau đó lại đi Bích Thiên lĩnh."

Cảnh Nhiên hơi ngẩn ra, lại cười nói: " Được."

Bích Thiên lĩnh là địa bàn của Vân gia, dụng ý của Tạ Uẩn, trong lòng Cảnh Nhiên cũng sáng tỏ.

" Phụ thân, cha!"

" Thất cữu cữu!"

Không bao lâu sau, mấy đứa nhỏ chạy đến đây, trên mặt vẫn còn nét lưu luyến chưa phai.

Tạ Uẩn nói: " Chúng ta đi."

Nhạc phụ bọn họ đã sớm chờ ở lối vào thông đạo thượng giới.

Thông đạo thượng giới hiện giờ, Tạ Tuân căn cứ theo đề nghị của Tạ Uẩn thành lập ra một cái trạm trung chuyển, diện tích rộng mở, có người hầu tiếp đãi, có trà lâu để nghỉ ngơi tiêu khiển, còn có lữ quán. Cần phải làm cho người thượng giới cảm nhận được ở nơi đây cũng giống như ở nhà.

Sau khi hai giới liên hệ, nơi này có thể nói là người đến người đi, vô cùng náo nhiệt.

Tin tưởng không bao lâu sau, phụ cận sẽ phát triển thành một khu vực phồn hoa. Ngay cả hoàng cung cũng phải nhường ra một tảng lớn diện tích để xúc tiến phụ cận phát triển phồn vinh.

Tạ Uẩn mới vừa mang theo lão bà cùng hài tử đến đây liền bị đội ngũ trước mắt làm cho cả kinh.

Ba người Tần Chấn, Tần Tùy, Tống Cát thì không nói, bọn họ vốn cũng muốn cùng đi đến thượng giới. Nhưng những người khác là chuyện thế nào, còn xếp hành chỉnh chỉnh tề tề, ước chừng hơn trăm người.

" Tạ công tử." Thống lĩnh hoàng vệ cười nói: " Bọn ta muốn đi theo ngài, ý Tạ công tử thế nào?"

Tạ Uẩn sửng sốt, chần chờ nói: " Thông đạo thượng giới đã mở ra, ngươi là Võ Hoàng, hà tất phải chịu thiệt đi cùng ta. Huống hồ, ta hiện giờ trong lòng cũng chưa biết ra sao, đi đến thượng giới, đi một bước tính một bước, không thể đảm bảo sẽ có tiền đồ."

Lục Duy Phong nở nụ cười: " Chúng ta đến từ đại lục Hằng Võ, vốn là cùng ở trên một chiếc thuyền. Tạ công tử đã giải cứu bọn ta khỏi nguy nan, cần gì phải tự coi nhẹ mình. Hơn nữa, mấy thế lực lớn ở thượng giới vẫn chưa thiện bãi cam hưu, chúng ta đi cùng nhau cũng tiện để chiếu ứng lẫn nhau."

Vẻ mặt Tạ Uẩn nghiêm túc: " Ngươi nghe ngóng được gì?"

Sắc mặt Lục Duy Phong lạnh lùng, nói: " Một hậu bối nhà ta đã bái nhập vào môn hạ Thiên Thủy Tông, căn cứ theo tin tức hắn truyền đến, Hàn gia không muốn bỏ qua, tựa hồ còn ẩn nấp chung quanh để ôm cây đợi thỏ. Người cùng rời đi với tông môn thì không sao, nhưng nếu một khi lạc đàn..."

Trong mắt Tạ Uẩn hiện lên một đạo sát ý: " Mấy người này thật đúng là chưa từ bỏ ý định." Dừng một chút, nói: " Lục đại ca cũng đừng nói đi theo* ( này là theo kiểu làm tùy tùng, thuộc hạ chứ không phải đi cùng nha), ta mang theo các ngươi cùng rời đi, trước tiên cứ cắt đuôi người nhà họ Hàn đã."

Lục Duy Phong nói: " Tạ công tử, chúng ta là thật lòng muốn đi theo, còn xin ngài đừng nên chối từ."

Chung quanh lập tức có người phụ họa: " Tạ công tử, bọn ta cam nguyện phụng ngài là chủ."

" Ta cũng vậy..."

" Tạ công tử, ân tái tạo không gì có thể báo đáp, xin ngài hãy thu lưu chúng ta."

" Đúng vậy, Tạ công tử, nếu không có đan dược của ngài, cho dù bọn ta được giải trừ giam cầm chỉ sợ cũng sẽ thành phế nhân. Đại ân thế này, chỉ có thể lấy thân báo đáp."

" Tạ công tử, ta nguyện phụng ngài là chủ."

" Tạ công tử..."

Tạ Uẩn bất đắc dĩ, hắn quả thật muốn mượn sức thu nhân tâm, thu mua những cường giả tương lai này. Nhưng bầu trời rớt bánh có nhân cũng quá lớn đi.

Không do dự lâu, Tạ Uẩn gật đầu nói: " Được!"

Có tiện nghi mà không chiếm chính là vương bát đản. Có những người này đi theo, có lẽ hắn có thể gây dựng cơ nghiệp của chính mình tốt hơn, người nhiều cũng dễ làm việc, tìm kiếm Vân nhạc phụ cũng càng tiện hơn.

" Vâng, công tử."

Một đám người lập tức sửa lại xưng hô.

Tạ Uẩn lấy Xuyên Tinh Toa ra, biến hóa thành hình thái phi hành khí mà thượng giới thường dùng, nói: " Chúng ta đi."

Cảnh Nhiên cong môi cười cười, bế Tạ Gia lên, nói: " Đi thôi."

Cảnh Lan cảm khái trong lòng. Nhi tử thật là có phúc khí, Tạ Uẩn cũng là một người có bản lĩnh.

Tạ Tuân, Tạ Tranh tiến đến đưa tiễn, hốc mắt có chút phiếm hồng.

" Thất đệ, bảo trọng."

Tạ Uẩn quay đầu, cười vang nói: " Ngày nào đó các ngươi tiến đến thượng giới, nhớ phải tìm Hằng Võ Tạ thị nha."

" Ha ha ha ha...." Tạ Tuân cười ha hả, cảm xúc biệt ly nhẹ nhàng hơn rất nhiều, hứa hẹn nói: " Thất đệ yên tâm, tứ ca chắc chắn sẽ mau chóng tiến đến để trợ giúp đệ một tay."

Hằng Võ Tạ thị, nghe tên đoán nghĩa, đây chính là Tạ gia của đại lục Hằng Võ.

Tạ Uẩn bước lên Xuyên Tinh Toa, trong lòng dâng lên chiến ý hừng hực. Tu vi hắn quả thật không cao nhưng át chủ bài của hắn rất nhiều, lại còn có giao tình với rất nhiều thế lực. So với hắn khi mới vừa tới Phạm huyện, tình huống hiện giờ đã tốt hơn vô số lần. Điều kiện tốt như vậy, hắn nếu còn không thể mau chóng lăn lộn ra một vị trí nhỏ, vậy thì thật đúng là nên mắng một tiếng phế vật.

Tạ Uẩn không hề cho rằng mình sẽ là phế vật. Có nhân tình của Cố gia, vừa lúc có thể cho hắn một nơi dừng chân căn bản. Về phần mấy thế lực lớn, tạm thời không thể đối đầu chính diện. Hắn cũng sẽ nghĩ biện pháp làm người ta không thể xuống tay. Đợi đến ngày sau, thù mới hận cũ cùng nhau báo.

" Vèo...." Xuyên Tinh Toa nhanh chóng chui vào thông đạo thượng giới.

" Phụ thân!" Lông mày Tạ Gia nhăn thành một cục.

Tạ Uẩn chậm rãi truyền dị năng vào trong cơ thể thằng bé, khuôn mặt nhỏ của Tạ Gia cũng dần dần khôi phục lại hồng nhuận. Truyền tống không gian đối với một đứa nhỏ chỉ mới hai tuổi mà nói vẫn là có chút khó có thể thừa nhận.

Tống Cát ngồi trong một góc phát ngốc. Từ khi Tống Nguyên đi rồi, tiểu tử này quy củ thật lâu, hơn một tháng không có tìm đường chết. Nói thật, Cảnh Lan còn có chút không quen.

Nhưng chuyện giữa cha con, cần phải do chính hắn nghĩ thông suốt. Tống Nguyên hơn một tháng không tới tìm hắn, trong lòng Tống Cát nhất định rất khó chịu, ngoài miệng nói không cần phụ thân nhưng thân tình máu mủ sao có thể dễ dàng dứt bỏ.

Vì thế, Tống Nguyên lại lần nữa cùng nhi tử bỏ lỡ.

Hắn cũng thật xui xẻo, đột nhiên nghe người ta nói đến tình trạng của nhi tử, hắn sao có thể không đi tra. Nhưng người Tống gia sao có thể cho phép, bọn họ còn ước gì Tống Nguyên không nhận nhi tử, tra tới tra lui, Tống Nguyên không tra được bất cứ manh mối gì.

Vào lúc bắt đầu, Tống Nguyên còn thầm cảm thấy may mắn, tiểu nhi Tạ gia kia quả nhiên châm ngòi ly gián. Đáng giận, tiểu Cát của hắn quá đơn thuần nên mới bị lừa.

Nhưng mà càng tra về sau, hết thảy để lại đều quá hoàn mỹ, hoàn mỹ đến mức tìm không ra bất cứ tỳ vết nào. Có một số việc quá mức trùng hợp, trùng hợp đến mức khiến người khó có thể tin.

Trong lòng Tống Nguyên cảm thấy có gì đó không đúng lắm, hắn lại thật sự không muốn hoài nghi người nhà. Ôm theo tràn đầy nghi hoặc, mời một người không liên quan, cho người nọ chút chỗ tốt để nhờ người ta hỗ trợ tra giùm.

Không tra không biết, vừa tra ra hai mắt hắn đều đỏ. Nhi tử bị dưỡng thành tính tình thế kia tuy rằng là do hắn sủng nhưng cũng có tộc nhân thúc đẩy. Nhi tử nếu không cường ngạnh một chút, chỉ sợ sẽ bị người khi dễ chết.

Tiểu Cát của hắn từ nhỏ rất ngoan ngoãn, sau này cũng là do hắn bế quan mấy năm, nhi tử mới trở nên kiêu ngạo ương ngạnh, động bất động liền ra tay đả thương người. Lúc ấy, hắn còn rất tức giận nhưng cố tình nhi tử lại càng thêm ngoan cố, tính tình càng thêm thô bạo. Không có biện pháp nào, hắn cũng chỉ có thể sủng.

Thời gian dài, ai ai cũng đều biết Tống gia có một tên cửu thiếu gia bạo ngược, ỷ thế hϊếp người.

Có hắn ở sau chống lưng, tiểu Cát lại là một đứa xấu tính. Từ đây, tộc nhân cho dù chán ghét, cũng đều nơi nơi chốn chốn tận lực nhường nhịn, có chỗ lợi cũng sẽ không quên phần tiểu Cát, hắn nhớ rõ, hắn còn từng rất cảm động.

Có lẽ là vì thân ở cục.

Thời gian lâu rồi, hắn cũng cho rằng tiểu Cát vốn là cái tính tình kia.

Tiểu Cát bị người phủng quen rồi, đột nhiên bị tộc nhân phản bội, hắn sẽ sợ hãi cỡ nào.

Tống Nguyên nghĩ đến đây liền đau lòng.

Tống Nguyên cầm theo chứng cứ đến chất vấn, tộc nhân cũng vậy, mà trưởng bối cũng vậy, ai ai cũng đều có đạo lý. Tóm lại tất cả đều là tiểu Cát sai, chẳng lẽ hắn còn muốn vì một đứa con bất hiếu mà thương tổn cháu trai của mình hay sao?

Tống Nguyên bị đẩy vào hoàn cảnh lưỡng nan, Tống gia không phải do hắn định đoạt, trong tộc còn có một vị Võ Thánh tọa trấn, tộc nhân nhiều năm bồi dưỡng hắn, chính là hi vọng hắn có thể tấn giai Võ Thánh, trở thành chỗ dựa của tộc nhân. Hắn vẫn luôn đem gia tộc trở thành trách nhiệm của mình.

Hiện tại thấy tộc nhân hùng hổ dọa người, dùng ân dưỡng dục để áp chế, hắn chỉ cảm thấy đau lòng. Đau lòng nhi tử phải sinh hoạt trong sự chán ghét của tộc nhân, hắn vậy mà không phát hiện ra mảy may.

Tống Nguyên giận mà bỏ nhà ra đi, chỉ muốn bồi thường cho nhi tử. Sau khi chạy đến đại lục Hằng Võ, đột nhiên ngốc luôn. Nhi tử không thèm chờ hắn, cứ vậy mà rời đi hơn mười ngày rồi.

Tống Nguyên lúc này thật sự hoảng hốt.

Nếu để cho Tạ Uẩn nói một câu, vậy đó chính là hai chữ----đáng lắm!

Đương nhiên, này đều là chuyện sau này. Lúc này đám người Tạ Uẩn vừa mới đi đến thượng giới. Thấy cảnh vật chung quanh, khóe môi Tạ Uẩn run lẩy bẩy.

Bên ngoài thông đạo đại lục Huyền Nguyên thế mà cũng giống như đại lục Hằng Võ, trở nên náo nhiệt vô cùng.

Dẫn Thú Thảo mà hắn từng giao không còn nữa, trận pháp Cảnh Nhiên bố trí cũng không hề có một dấu vết nào lưu lại. Đương nhiên, đại trận hộ sơn của người nhà họ Hàn cũng đã biến mất. Chung quanh quả thực biến dạng rất lớn, hình thành nên một thị trường loại nhỏ.

Kỳ thật, tiền của người hạ giới cũng rất dễ kiếm. Thứ ở trên thượng giới chỉ có hai khối linh thạch, ở đại lục Hằng Võ thét giá mười khối linh thạch, bảo đảm cũng có người tranh giành muốn mua.

Tạ Uẩn không lưu lại ở phụ cận, điều khiển Xuyên Tinh Toa trực tiếp bay đi nơi xa.

Giữa không trung, Lục Duy Phong mắt sắc nhìn thấy tình hình ở một mảnh rừng cây phía dưới, nói: " Có người Hàn gia mai phục."

Nhưng đối tượng bị tập kích không phải bọn họ. Hoặc là nói người nhà họ Hàn muốn tập kích bọn họ, nhưng hình dạng của Xuyên Tinh Toa quá to lớn, người nhà họ Hàn không bao giờ nghĩ đến, đám dế nhũi ở đại lục Hằng Võ sẽ có pháp khí phi hành như vậy.

Tạ Uẩn nhướng mày, thoáng suy nghĩ một chút liền hiểu. Chuyện hắn muốn rời khỏi đại lục Hằng Võ cũng không có giấu giếm, hiện giờ thông đạo hai giới mở ra, nhiều người nhiều miệng. Dù sao cũng có người vì ích lợi mà mật báo, việc này cũng trách không được.

Đáng tiếc...

Tạ Uẩn nhẹ nhàng nở nụ cười, nghĩ thầm người nhà họ Hàn đúng là xui xẻo. Nếu không gặp được Lục Duy Phong, cho dù Hàn gia có mai phục, hắn cũng sẽ không nhận ra là ai với ai. Nhưng cố tình Lục Duy Phong đã từng là nô ɭệ của Hàn gia, rất quen mặt người nhà họ Hàn. Nếu ông trời đã để bọn họ gặp được nhau, không vớt một phiếu thì coi sao được.

Tạ Uẩn cho rằng, người đã đạt đến tu vi Võ Đế trở lên, hẳn là sẽ không hạ mình hàng quý mai phục trong một cái rừng cây. Bởi vậy nên hắn mới dám cả gan làm loạn.

Bình thường người có thân phận đều chỉ biết đợi thuộc hạ hồi báo tin tức, sau đó mới tự mình gϊếŧ qua.

Tạ Uẩn tính toán trong bụng, kỳ thật chỉ cần động tác của bọn họ nhanh một chút, xử lý mấy người mai phục này hẳn là hoàn toàn không thành vấn đề.

Cảnh Nhiên vừa thấy bộ dáng của hắn liền đoán ra được Tạ Uẩn đang đánh chủ ý quỷ gì, cười nói: " Ta còn cái vây trận Thiên cấp, một cái sát trận cùng một cái ảo trận."

Những thứ này đều là y chuẩn bị trước khi đi đến thượng giới. Sau khi chữa trị Xuyên Tinh Toa, y liền bắt đầu luyện chế trập pháp cao cấp. Nếu không cũng sẽ không bế quan lâu như vậy.

Tạ Uẩn nói: " Vậy đủ rồi."

Hắn còn có không ít độc dược chưa dùng tới. Trước đó hắn có nhờ Hầu Quân Dục kiếm cho một ít kịch độc ở thượng giới. Đương nhiên, luyện chế độc dược thành công, hắn cũng phân cho Hầu Quân Dục một phần. Tạ Uẩn biết tu vi của mình không cao, ở thượng giới căn bản chẳng đủ nhìn nên tất nhiên phải chuẩn bị thật nhiều.

" Công tử, ý của ngài là..." Trong lòng Lục Duy Phong ngo ngoe rục rịch, bọn họ đều là người từng bị thượng giới khống chế, không có ai mà không muốn trả thù.

Ánh mắt Tạ Uẩn lạnh lùng, nói: " Trước tiên tìm một chỗ dừng rồi lại làm một phiếu."

Cảnh Nhiên nói: " Võ Hoàng đi qua đó bày trận, trước tiên hãy làm cho bọn họ lâm vào ảo cảnh rồi chúng ta lại bắt đầu hành động, không thể rút dây động rừng."

" Ta đi!" Lục Duy Phong xung phong nhận việc: " Ta từng đạt được một bộ ẩn tức quyết, sẽ không gây ra động tĩnh."

" Được."

Mọi người thương nghị một hồi, Cảnh Nhiên đưa trận bàn cho hắn.

Tạ Uẩn điều khiển Xuyên Tinh Toa, lặng lẽ dừng ở một góc kín đáo, lại đưa cho hắn một bao mê dược, tiện thể còn mang theo thực sủng của mình luôn.

Thực sủng của hắn là một con rất tham ăn, lúc Tạ Uẩn luyện dược nó cũng hay ăn vụng. Hiện giờ đã trưởng thành không ít, còn có chút công năng trí huyễn, mang đi giúp đỡ có chút ít còn hơn không. Đương nhiên, còn có nguyên nhân nữa là, thực sủng của bọn nhỏ trưởng thành quá chậm, hắn phải làm cho đám nhóc này kiến thức một chút sự lợi hại của thực sủng. Có vậy thì mấy đứa nhóc này mới chịu dụng tâm đào tạo.

Lục Duy Phong rời đi chưa được bao lâu, Tạ Uẩn cũng dẫn người ẩn núp đi ra ngoài. Thong thả phóng thích tinh thần lực, vô thanh vô tức từng bước kéo dài, xác định Lục Duy Phong đã bày trận thành công, Tạ Uẩn đẩy nhanh tốc độ.

" Ai đó!"

" Các ngươi..."

" Mau đi báo tam công tử...." Lời còn chưa nói xong, thanh âm đã đột nhiên im bặt.

Tạ Uẩn nhớ thượng giới còn có một loại phù truyền tin, cao cấp hơn còn có ngọc truyền tin, tuyệt đối không thể để bọn họ liên hệ với người khác được.

" Gϊếŧ!" Lục Duy Phong hét to một tiếng.

Một đám người ùa lên, Hàn gia nhiều cao thủ, bên bọn họ cũng nhiều người. Nhưng người nhà họ Hàn đã trúng mê dược, rất nhanh liền chống đỡ hết nổi.

Máu tươi tràn ngập trong không khí, thực sủng nhảy nhót quấy rối khắp nơi, đâm người này một cái, đâm người kia một cái. Phàm là người bị nó đâm, hành động sẽ lập tức trở nên chậm chạp. Tuy thời gian chậm chạp chỉ trong một cái chớp mắt, nhưng trong nháy mắt cũng đã đủ để gϊếŧ chết một người.

Tạ Bác kinh hô: " Thực sủng của phụ thân thật là lợi hại."

Tạ Thù cũng giống như mới phát hiện ra tân đại lục, không hề biết thực sủng còn có thể dùng như vậy. Nhóc chỉ biết, thực sủng nhà mình có cho ăn thế nào cũng không no, mỗi ngày đều phải ăn rất nhiều linh dược, nhóc vì túi tiền nhỏ của mình mà đau lòng muốn chết.

Đôi mắt Tạ Thiên Lãng tỏa sáng lấp lánh, thất cữu cữu thật là lợi hại. Ngay cả thực sủng cũng lợi hại như vậy.

Một hồi chiến đấu rất mau liền kết thúc.

Tạ Uẩn không dám chậm trễ thời gian, người thượng giới đều có mệnh bài ở từ đường, vừa chết sẽ lập tức được tộc nhân phát hiện ra, hắn vội nói: " Thu thập hiện trường."

Mọi người còn chưa kịp phản ứng.

Bốn người Tạ Thù, Tạ Bác, Tạ Thiên Lãng, Tần Tùy đã bắt đầu chạy đi mò túi trữ vật ở khắp nơi.

Tần Tùy từ sau khi ở bí cảnh bỏ lỡ Võ Vương đan cũng dưỡng thành thói quen đào thi.

Cảnh Lan vốn còn có chút bất mãn. Tôn tử còn nhỏ, vậy mà nhi tử cùng nhi tế lại dẫn bọn nhỏ đi kiến thức loại trường hợp này. Nhưng khi nhìn thấy động tác lưu loát của hai tôn tử, khóe miệng Cảnh Lan run rẩy, cạn lời nhìn trời. Đến tột cùng là tư duy của y cổ hủ hay là do nhi tử giáo dục quá tốt.

Mấy tiểu quỷ cười mị cả mắt, không có người lớn theo chân bọn họ đoạt, thật là tốt.

Tần Tùy đỏ mặt, hắn chỉ làm theo bản năng chứ không tính toán đoạt đồ vật cùng mấy đứa nhỏ.

Tạ Uẩn nói: " Chúng ta rút!"

Mọi người không dám lưu lại, nơi này chính là địa bàn của người nhà họ Hàn. Bọn họ rời đi còn chưa đến mười lăm phút, người nhà họ Hàn đã tức hộc máu mà chạy tới rồi.

" Ai làm chuyện tốt?"

" Bọn chúng chắc chắn còn chưa đi được xa!"

" Đuổi theo cho ta!"

Người nhà họ Hàn nhanh chóng đuổi theo về hướng thành trì. Muốn rời khỏi địa giới Hàn gia chỉ có dùng truyền tống trận trong thành.

( ╥ω╥ ) gõ chữ muốn què cả tay, chương gì mà nó dài bằng 2, 3 chương chụm lại.
« Chương Trước