" Oanh...."
Thông đạo thượng giới bộc phát ra một cỗ thế công mãnh liệt.
" Ào ào ào!"
Bàn yến hội bị ném văng ra đất, nếu không phải mấy người bọn họ chạy trốn mau, chắc chắn đã bị chưởng phong lan đến.
Tạ Uẩn, Tạ Tuân sắc mặt như thường, đại lục Hằng Võ chính là sân nhà của bọn họ, mặc cho ai tới cũng không sợ.
Đám người Hầu Quân Dục thầm đề phòng. Tâm tư của người nhà họ Hàn làm cho bọn họ không rét mà run. Nếu Hàn gia thật sự có mưu tính như vậy sẽ không muốn nhìn thấy bọn họ trở về nhất, nói không chừng người tới chính là người nhà họ Hàn.
Vài đạo thân ảnh, khí thế như hồng* xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
*Khí thế như hồng: theo Baidu hình dung là tinh thần vang dội, khí thế cực kỳ tráng thịnh, dường như có thể xỏ xuyên qua cầu vồng.
Truyện được edit tại luutinhvu2512.wordpress.comNgười dẫn đầu là một vị nam nhân trẻ tuổi không giận tự uy, nhìn ra được hắn hẳn là trường kỳ ở địa vị cao.
Hầu Quân Dục sắc mặt biến đổi, cung kính hành lễ, nói: " Tiền bối."
Nam nhân nhàn nhạt gật đầu, ánh mắt nhìn lướt qua khắp nơi, nhìn thấy rõ nơi này vừa rồi đang yến khách, khí thế trên người thoáng thu liễm, nói: " Các ngươi không có việc gì?"
Hầu Quân Dục cung kính trả lời: " Nhận được Hoa hoàng thịnh tình khoản đãi, vãn bối cùng mọi người đang nói chuyện rất vui."
Biểu tình nam nhân đạm mạc, ý bảo hắn tiếp tục nói chuyện.
Hầu Quân Dục cũng không giấu giếm liền đem chuyện vừa rồi mới biết được một chữ cũng không sót nói cho nam nhân nghe.
Sắc mặt nam nhân rốt cuộc thay đổi, hiển nhiên là cảm nhận được áp chế của không gian. Lúc trước ỷ vào tu vi cao nên không quá để trong lòng, lúc này cẩn thận cảm nhận. Nếu như vừa rồi có người đánh lén, chỉ sợ cũng khó lòng phòng bị. Mặt khác, nếu sử dụng tu vi vượt quá phạm vi không gian còn sẽ gặp phải phản phệ. Dưới tình huống hắn không biết gì, lọt vào phản phệ là có khả năng nhất. Cho dù nam nhân đã sớm luyện ra một thân bản lĩnh hỉ nộ không hiện, trong lòng hắn lúc này cũng dâng lên tức giận.
Hầu Quân Dục rất giỏi xem mặt đoán ý, thấy nam nhân tức giận, trong lòng nhấc lên sóng to gió lớn. Nam nhân trước mắt không chỉ xuất thân hiển hách, còn là một trong những vị Võ Thánh trẻ tuổi nhất đại lục Huyền Nguyên. Hắn sẽ phạm hiểm chạy đến hạ giới, hơn nữa còn không biết chút gì về hạ giới, chẳng lẽ suy đoán của Tạ Uẩn là thật hay chăng.
Hàn gia thế nhưng dám cả gan làm loạn như vậy, ngay cả Võ Thánh cũng dám tính kế sao?
Lại không biết được rằng, nam nhân tiến đến hạ giới là do trùng hợp mà thôi. Người nhà họ Hàn có cả gan làm loạn thế nào cũng không dám trắng trợn tính kế một vị Võ Thánh. Phải biết rằng, Hàn gia tổng cộng cũng chỉ có hai vị Võ Thánh mà thôi. Bởi vậy, bọn họ tuy không sợ hãi bất cứ thế lực nào nhưng cũng sẽ không ở dưới tình huống không có nắm chắc mà khi không đi đắc tội người ta.
Nếu có thể tính kế chết được người này, vậy thì đương nhiên không thể tốt hơn. Nhưng thân là Võ Thánh dù sao cũng luôn có mấy thứ bản lĩnh để bảo mệnh. Nếu thật sự kết thù, đối với Hàn gia mà nói kia cũng là một chuyện phiền toái.
Tạ Uẩn cũng không biết, suy đoán của hắn sẽ làm Hầu Quân Dục tin là thật, Hàn gia sau này cũng vì vậy mà gặp thêm không ít phiền toái. Nhưng ai biết đâu được, nói không chừng có lẽ người nhà họ Hàn thực sự có tâm tư này thì sa, dù sao bọn họ cũng không có cơ hội để chứng thực. Huống hồ cho dù có chứng thực đi chăng nữa, loại đại sự làm đắc tội người khác, Hàn gia cũng không dám thừa nhận.
Mọi người thường chỉ tin vào thứ mình nhận định là sự thật. Cũng vì loại tâm tính này, người nhà họ Hàn được định chắc là phải cõng cái nồi này rồi, cho dù nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
Nam nhân quay đầu nhìn về phía Tạ Uẩn: " Nghe nói con ta đang ở đây?"
Tạ Uẩn chợt nghĩ ra: " Lệnh lang là..."
" Cố Diễn."
Tạ Uẩn nở nụ cười, nói: " Lệnh công tử đúng là đang ở đây, ta đã cứu hắn ra từ trong lao ngục, hắn đã bị Khánh Vân Tông giam giữ hơn 300 năm. Ngài chờ một chút, ta kêu người đi truyền tin, gọi hắn đến đây."
Sắc mặt nam nhân thay đổi, đồng tử hơi co rụt lại, hắn không hề biết nhi tử mấy năm nay mất tích là do bị người cầm tù. Tức giận nhi tử không biết cố gắng nhưng cũng đau lòng cho độc đinh duy nhất của chính mình.
Tạ Uẩn vội phân phó hoàng vệ gọi người đến đây, dùng một loại tư thái bằng phẳng cho thấy bọn họ đối xử với Cố Diễn rất tốt, không hề giở bất cứ thủ đoạn xấu xa nào.
Tạ Uẩn không cảm thụ được tu vi của nam nhân, cho dù dùng tinh thần lực cũng không thể điều tra được mảy may. Thậm chí vừa rồi khi hắn mới vừa vận dụng tinh thần lực, nam nhân ngay lập tức đã cảm nhận được gì đó. Trong lòng Tạ Uẩn có chút dè dặt, hắn biết nam nhân này rất mạnh, vượt qua cả tưởng tượng của hắn.
Bởi vậy lúc mở miệng nói chuyện, Tạ Uẩn liền đem tiền căn hậu quả nói rõ ràng để miễn gây ra hiểu lầm không cần thiết. Bọn họ là ân nhân của Cố Diễn, nam nhân có thù oán gì thì đi tìm Khánh Vân Tông, chuyện này không liên quan gì đến đại lục Hằng Võ.
Không lâu sau, Cố Diễn vội vã chạy tới.
Sắc mặt Cố Tinh Lam hơi trầm xuống, cũng không có giận chó đánh mèo cùng Tạ Uẩn. Tạ Uẩn nếu dám để cho nhi tử quang minh chính đại xuất hiện, lại giam cầm tu vi của nhi tử, hoặc là không sợ hắn tức giận, hoặc là có nguyên nhân gì khác. Trước khi không biết rõ tiền căn hậu quả, Cố Tinh Lam sẽ không tùy tiện tức giận. Chỉ cần nhi tử mạnh khỏe, hết thảy đều dễ nói chuyện. Nhưng không ai sau khi khinh nhục người Cố gia mà có thể bình yên vô sự cả.
Thần sắc Cố Tinh Lam lạnh lùng, ánh mắt nhàn nhạt nhìn chăm chú Cố Diễn.
" Phụ thân!" Cố Diễn suýt nữa thất thố, hắn biết phụ thân là người cuồng tu luyện, cũng biết Tạ Uẩn muốn dẫn phụ thân đến đây. Nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ tới, biện pháp này sẽ thành công.
Ánh mắt đám người Hầu Quân Dục hơi lóe, ánh mắt nhìn về phía Tạ Uẩn và Tạ Tuân càng thêm ôn hòa. Nếu nói vừa rồi bọn họ chỉ qua lại vì ích lợi, ít nhiều gì cũng có chút ngạo mạn của thượng giới thì lúc này lại nhiều thêm một phần thành ý. Dù sao thì thân phận ân nhân của Cố Diễn vẫn có trọng lượng hơn so với đế vương hạ giới.
Cố Tinh Lam cau mày, cẩn thận đánh giá nhi tử liền phát hiện ra, tu vi của Cố Diễn không phải do người hạ giới giam cầm.
Việc xấu trong nhà không thể ngoại dương, Cố Tinh Lam không có hỏi nhiều.
Nhưng Tạ Uẩn đã nói rõ ra hết, trong lòng mọi người ít nhiều gì cũng có chút rõ ràng. Cố Diễn bị nhốt ở hạ giới chắc chắn có liên quan đến Khánh Vân Tông.
" Phụ thân!" Cố Diễn xấu hổ quỳ xuống, dập đầu nói: " Nhi tử vô dụng, liên lụy phụ thân lo lắng."
Cố Tinh Lam nhíu mày, nói: " con từng bị trọng thương."
" Ách..." Cố Diễn ấp úng không biết nói sao, trước đó hắn quả thật bị thương rất nặng nhưng hắn không muốn phụ thân tìm Tạ Uẩn gây phiền toái. Tạ Uẩn có ân với hắn trước, lại trị liệu thương thế cho hắn, hiện giờ còn làm phụ thân chạy tới đây, hắn đối với Tạ Uẩn cảm kích vẫn chiếm đa số.
Tạ Uẩn nhàn nhạt cười nói: " Việc này là ta không đúng, nghe nói trên người Cố Diễn có ý niệm của tiền bối. Đại lục Hằng Võ đã bị phong bế, ta muốn khiến thượng giới chú ý tới, cho nên mới làm trọng thương Cố Diễn với hi vọng tiền bối có thể cảm ứng được."
Cố Diễn vội nói: " Không phải đâu, đao kia là ta tự mình gây nên."
Sắc mặt mọi người quỷ dị, hóa ra là hắn tự mình hại mình.
Cố Tinh Lam nhíu chặt mày, đem tay đáp trên cổ tay nhi tử, phát hiện hắn ngoại trừ tu vi bị giam cầm ra, thân thể không chỉ không có trở ngại gì, thậm chí còn rất khỏe mạnh khang kiện. Trong lòng thoáng yên tâm, nhưng lại càng thêm tò mò. Ý niệm của chính hắn trừ phi nhi tử bị thương rất nặng, gặp phải sống chết trước mắt, nếu không sẽ không bị xúc động. Lúc này chỉ mới qua hơn nửa tháng, nhi tử vậy mà hoàn hảo không tổn hao gì, thương thế khỏi hẳn quá nhanh.
" Thương thế của con là do ai trị khỏi?"
" Là Tạ công tử." Cố Diễn thành thật trả lời, kỳ thật hắn càng hận không thể vả miệng mình hai cái. Mệt hắn vì Tạ công tử che che giấu giấu, kết quả người ta một chút cũng không thèm để ý, trái lại còn làm hắn bị mất mặt.
" Là ngươi...." Cố Tinh Lam nhìn về phía Tạ Uẩn, trong đám người hạ giới chỉ có Tạ Uẩn là tu vi cao nhất. Bởi vậy, ngay từ đầu nói chuyện, hắn cũng chỉ xem Tạ Uẩn như người làm chủ sự.
Tạ Uẩn cười nói: " Đúng là tại hạ."
" Cố đại ca, Cố đại ca...."
" Cố...Cố tiền bối...." Tống Cát lắp bắp, toàn thân đều sắp thành Spartan*, hắn thế nhưng ở chỗ này thấy được Cố tiền bối, vậy cha hắn đâu.
*sparta: là một thuật ngữ trên internet dùng để miêu tả một người điên rồ và cuồng loạn, nó xuất phát từ MV " This is Sparta!!!" và là lời thoại trong phim " 300 chiến binh Sparta". Việc hình ảnh của nhân vật chính bị cư dân mạng cắt ghép và chế meme đã đạt được hiệu ứng cực kỳ điên rồ, đó là lý do tại sao " Sparta" lại được sử dụng như vậy. Ai muốn biết rõ hơn hãy thử gõ google hình ảnh " this is Sparta meme" là hiểu. Ở trên tác giả sử dụng như vậy ý chỉ Tống Cát bởi vì nhìn thấy Cố Tinh Lam nên vui sướиɠ đến mức muốn phát điên." Cửu thiếu gia."
" Cửu thiếu gia."
Hai nam nhân vui sướиɠ kêu, tiến lên muốn đáp lời cùng Tống Cát. Sắc mặt Tống Cát biến đổi, " Vèo..." một tiếng đã trốn ra phía sau Tạ Uẩn, cảnh giác nói: " Các ngươi đừng tới đây."
" Cửu thiếu gia?"
" Kẻ nào dám phong bế tu vi của ngài, cửu thiếu gia, nhị lão gia đang chờ ở bên trên, ngài mau theo chúng ta trở về."
" Lăn!" Tống Cát rống giận, kinh hoảng thất thố nói: " Gϊếŧ bọn họ."
Tạ Uẩn cười cười, hỏi: " Hai người các ngươi là người Tống gia?"
" Hảo tiểu tử, dám phong bế tu vi của thiếu gia nhà ta."
" Cửu thiếu gia, mau mau theo ta trở về."
" Nhãi ranh, xem ta có giáo huấn được ngươi hay không."
Tạ Uẩn phất tay, ra lệnh một tiếng: " Gϊếŧ!"
Trận pháp nhanh chóng khởi động, vài tên hoàng vệ vụt ra, hàn quang bóng kiến hiện lên, hai người ngã vào vũng máu, chết đến không thể lại chết.
Hoàng vệ sạch sẽ lưu loát, lập tức kéo thi thể đi thu thập sạch sẽ, không để lại một tia dấu vết.
Cố Tinh Lam nói: " Thủ đoạn của các ngươi không tệ, trận pháp Vân gia cùng lắm cũng chỉ đến thế."
Tạ Uẩn cười cười: " Tự bảo vệ mình mà thôi."
Cố Tinh Lam kỳ thật có chút không vui, rất nhiều năm qua chưa từng có kẻ nào dám can đảm gϊếŧ người ngay trước mặt hắn. Nhưng nhớ tới mấy kẻ này là người của Tống gia, tức giận trong lòng hắn lại dần nguôi ngoai đi. Dựa theo cách nói của Hầu Quân Dục, Tống gia hẳn là biết tình huống ở hạ giới. Hắn cùng Tống gia có chút giao tình nhưng Tống gia lại chưa từng nhắc nhở hắn. Vì chuyện này mà trong lòng hắn cũng có chút tức giận. Bởi vậy, đối với cái chết của người Tống gia, Cố Tinh Lam không hề để ý chút nào.
" Ngươi là nhi tử của Tống Nguyên?"
" Dạ, tiền...tiền bối." Tống Cát sợ hãi nhược nhược trả lời.
Cố Tinh Lam không hề phản ứng hắn, đã sớm nghe nói Tống Nguyên hổ phụ sinh khuyển tử, hôm nay thấy được quả nhiên danh bất hư truyền.
" Cha, ngài đến hạ giới như thế nào?" Cố Diễn hỏi.
Cố Tinh Lam sắc mặt trầm xuống, nói: " Người nhà họ Hàn không muốn giao con ra, vi phụ chỉ có thể tự mình tới tìm."
Phía sau Cố Tinh Lam, một vị hậu bối Cố gia vội vàng đứng ra giải thích nguyên nhân.
Sau khi Cố Tinh Lam tấn giai Võ Thánh xong, phát hiện nhi tử vậy mà đã mất tích hơn trăm năm, lửa giận trong lòng tất nhiên không thể tưởng tượng. Nhưng hắn dựa vào ý niệm của mình thế nhưng lại không cảm ứng ra được nhi tử hiện tại đang ở chỗ nào.
Tình huống như vậy chỉ có một khả năng, nhi tử cách hắn ở một chiều không gian khác. Gần hai trăm năm, Cố Tinh Lam đi đến các đại bí cảnh để tìm kiếm, đáng tiếc không thu hoạch được gì.
Nửa tháng trước, đột nhiên cảm giác được nhi tử bị trọng thương, lại nhận thấy được hắn đang ở phụ cận Hàn gia. Cố Tinh Lam tất nhiên sẽ không bỏ qua manh mối này.
Quản Hàn gia bọn hắn có chịu thừa nhận hay không, Cố Tinh Lam đại náo một hồi trước rồi nói.
Sau đó lại nghe ngóng được thông đạo hạ giới, nghe nói đã chết không ít người, lại thấy mệnh bài của rất nhiều người đến hạ giới đột nhiên bị vỡ vụn, Cố Tinh Lam lập tức liền quyết định đến đây nhìn thử xem.
Bởi vậy còn chưa ra khỏi thông đạo hắn liền công kích một chưởng trước.
Ở trong thông đạo tu vi không bị áp chế, sau khi đi vào đại lục Hằng Võ, tuy có cảm giác được một loại giam cầm nhưng hắn cũng không để trong lòng. Hắn là Võ Thánh, ngoại trừ giam cầm do Võ Thần thiết trí, có loại cấm chế nào mà không phá được. Nhưng hắn thật sự không ngờ đến được, đây là cấm chế của thế giới, việc này thì hắn thật đúng là bó tay.
Cố Tinh Lam biết, Tống Nguyên sau khi lạc mất nhi tử, lúc này cũng đang tìm kiếm khắp nơi.
Nhưng nhi tử của Tống Nguyên rõ ràng đang ở hạ giới, hắn không tự mình tiến đến, trái lại còn phái ra hai người. Cố Tinh Lam lập tức liền âm mưu luận trong đầu, trong lòng cũng hung hăng nhớ kỹ bút nợ này với Tống Nguyên.
Tạ Uẩn cười thầm trong lòng, đối với sự phát triển của tình huống hiện giờ, hắn cũng rất vui mừng, Cố gia chắc chắn sẽ sinh ra khúc mắc với hai thế lực Khánh Vân Tông cùng Tống gia.
Trước đó Cố Tinh Lam là Võ Tôn, Cố gia có lẽ sẽ không cố kỵ ý nguyện của hắn. Nhưng Võ Thánh thì lại khác, một vị Võ Thánh sẽ rất có phân lượng. Khó trách sau khi Khánh Vân Tông bắt được Cố Diễn, mấy năm sau này lại chỉ dám lặng lẽ giam cầm, không dám có bất cứ động tác nào khác. Gϊếŧ nhi tử của một Võ Thánh, hậu quả này Khánh Vân Tông chắc chắn không muốn thừa nhận.
Trong lòng Cố Diễn vừa mừng vừa sợ: " Chúc mừng phụ thân tấn giai Võ Thánh."