Chương 154: Dò đường

Lại qua mấy ngày, Tạ Uẩn đang chuẩn bị cho chuyến đi đến thượng giới, Tạ An đột nhiên tiến đến bẩm báo: " Công tử, tân hoàng phái người đến thượng giới."

Tạ Uẩn nhếch miệng: " Hắn phái người qua đó chịu chết?"

Tạ An lắc đầu, công tử đã xem nhẹ hạn cuối của tân hoàng rồi, hắn nói tiếp: " Căn cứ theo tin tức vừa hỏi thăm được, tân hoàng phái người đi lên để hòa đàm."

Tạ Uẩn không thể tin vào tai mình: " Hắn muốn dẫn sói vào nhà."

Tạ An gật đầu: " Đoạn Vương vừa gϊếŧ qua đó rồi."

Tạ Uẩn cười nhạo một tiếng, nói: " Được rồi cứ mặc kệ hắn."

Hành vi của tân hoàng không thể nghi ngờ là tự tìm đường chết. Bọn họ mới vừa thiết kế hai lần bẫy rập để hố thượng giới, lúc này lại có người đi lên chắc chắc sẽ trở thành nơi trút giận của người nhà họ Hàn. Tân hoàng đúng là vô tích sự.

Tạ Uẩn vốn còn nghĩ, hắn là kẻ ăn tương khó xem nhất, đạt được bảo bối cũng nhiều nhất, cho hắn đảm nhiệm ngôi vị hoàng đế để hắn tạm thời khống chế tình huống của Hàn quốc, ai ngờ...Người này quá không biết cố gắng.

Hành động này của hắn khác gì thông đồng với địch. Những hoàng vệ đã từng bị thượng giới khống chế, lúc này chỉ sợ sẽ hận hắn thấu xương.

Năm thế lực lớn thượng giới không có phương nào là hạng người thiện lương cả, tân hoàng muốn hòa đàm cùng bọn họ, căn bản chính là bảo hổ lột da*.

bảo hổ lột da*: thành ngữ chỉ việc bàn bạc với kẻ ác mà muốn họ hi sinh lợi ích riêng của mình thì chắc chắn sẽ không thành công.

Truyện được edit tại luutinhvu2512.wordpress.com

Tin tức tân hoàng bị phế rất nhanh đã truyền tới.

Không cần Tạ Uẩn ra tay, Đoạn Chính Hào cùng hoàng vệ liên thủ, nhất cử liền diệt trừ.

Trong lòng tân hoàng hận thấu xương. Hắn biết ngay mà, không diệt trừ đám người Tạ Uẩn, ngôi vị hoàng đế của hắn chắc chắn sẽ không ngồi vững. Lúc sắp chết hắn vẫn không có một tia hối hận, hắn chỉ hận thực lực của mình quá vô dụng, không sớm diệt trừ những kẻ đó.

Tạ Uẩn thở dài, rất nhanh liền vứt tên ngu xuẩn này ra sau đầu.

Đoạn Chính Hào tâm tình vui sướиɠ, hắn đã sớm không vừa mắt tên ngu xuẩn kia rồi. Cố tình hắn lại là người có công tham dự công chiếm hoàng cung, cho dù ăn tương khó coi một chút nhưng chỉ vì nguyên nhân này mà xử lý hắn, những người khác chắc chắc sẽ cảm thấy lạnh tâm.

Lúc này tân hoàng lại dâng ra nhược điểm thông đồng với địch, Đoạn Chính Hào tất nhiên sẽ không bỏ qua, hắn không chút khách khí đem người ra xử trí. Thật sự hắn đã phiền chết cái kiểu lải nhải dài dòng của tân hoàng, chuyện gì gã này cũng muốn cắm một tay vào.

Đương nhiên chuyện càng quan trọng là, tân hoàng thế nhưng còn muốn liên hôn, hắn đều đã một bó tuổi rồi, còn muốn trâu già gặm cỏ non. Mục tiêu liên hôn là chọn lựa giữa hai người Tần Tùy và Dương Thanh Miểu. Sau khi Đoạn Chính Hào biết tin, lúc ấy đã bị chọc cho tức chết.

Tần Chấn đồng dạng cũng tức đến mức bốc khói.

Hai người thương lượng với nhau, quyết định xử lý gia hỏa chướng mắt này.

Không diệt trừ tân hoàng, trong lòng Đoạn Chính Hào liền không thoải mái. Dám đánh chủ ý lên phu nhân tương lai của hắn, đúng là tìm chết.

Tạ Tuân ngẫm nghĩ, rất nhanh cũng tham dự vào đó. Cả nhà nhạc phụ hắn đều ở Hàn quốc, nếu thật sự để người nọ làm quốc chủ, lúc ngủ bọn họ cũng không thể an tâm.

Tân hoàng không làm thì không chết. Cuối cùng cây đổ bầy khỉ tan.

Kỳ thật, nếu không phải do tân hoàng quá nóng vội, đám người Đoạn Chính Hào thật đúng là không có cớ gì để gϊếŧ hắn. Dù sao tân hoàng cũng là người có uy tín danh dự, gia tộc hiển hách, phía sau còn có một ít người theo đuổi, gϊếŧ hắn thì đơn giản rồi nhưng xử lý sự tình kế tiếp thì lại quá phiền toái.

Quả nhiên, một người khi đứng ở địa vị cao, luôn dễ dàng tìm đường chết.

Tội danh thông đồng với địch, không ai dám đứng ra xuất đầu cho hắn. Thượng giới nô dịch đại lục Hằng Võ mấy vạn năm, tân hoàng còn muốn đưa đầu lên cho thượng giới nô dịch tiếp, hắn không chết thì ai chết.

Không có tân hoàng quấy nhiễu, hoàng cung dưới sự chỉ huy của Tạ Tuân rất nhanh liền khôi phục lại trật tự. So với lúc còn tân hoàng, càng thêm đâu vào đấy.

Tạ Uẩn rất nhanh đã làm xong hết thảy chuẩn bị. Vài ngày sau, lại lần nữa tặng mười người trở về thượng giới.

Qua ước chừng một canh giờ.

Tạ Uẩn đưa trước cho mọi người một viên Giải Độc Đan. Sau đó mở Xuyên Tinh Toa ra, quay đầu nhìn về phía Cố Diễn, nói: " Chúng ta cũng đi."

Trái tim nhỏ bé của Tống Cát nhảy loạn xạ, hắn rất sợ a....

Trực giác nói cho hắn, ở phía trên tuyệt đối rất nguy hiểm. Nếu không, Tạ Uẩn sẽ không cách một canh giờ sau mới đi lên. Hơn nữa còn cho hắn Giải Độc Đan. Mười người trước đó....

Tống Cát run run rẩy rẩy đi lên, không dám miên man suy nghĩ nữa, càng nghĩ trong lòng lại càng thêm sợ hãi.

Cảnh Nhiên đưa Tạ Gia cho Cảnh Lan, nói: " Cha, con cùng A Uẩn đi đến thượng giới trước để nhìn xem. Sau đó lại đến đón mọi người." Quay đầu lại dặn dò hai nhi tử: " Các con phải nghe lời ngoại tổ nghe chưa."

" Dạ, cha." Tạ Thù lưu luyến nói.

Tạ Bác thì nóng lòng muốn thử. Kỳ thật nhóc cũng muốn cùng cha đi đến thượng giới. đáng tiếc, sức chiến đấu của nhóc quá yếu. Dưới mí mắt của cha và phụ thân, căn bản không giở trò gì được.

Trong lòng Cảnh Lan cũng rất luyến tiếc nhưng lại không yên lòng tôn tử, do dự một hồi...Chờ y phục hồi tinh thần lại, Xuyên Tinh Toa đã " Vèo" một tiếng bay vào thông đạo thượng giới.

Trong lòng Cảnh Lan bất đắc dĩ, tức giận thầm mắng một tiếng tiểu tử thúi.

Cố Diễn vô cùng khϊếp sợ, phi hành khí có thể truyền tống không gian phẩm chất chắc chắn rất bất phàm.

Tạ Uẩn nói: " Đợi lát nữa ngươi đi lên để lại ít máu, bị thương một chút, không thành vấn đề đi?"

Cố Diễn đơ mặt gật đầu. Tạ Uẩn đều đã quyết định xong hết rồi, hiện giờ hắn còn có thể nói được gì sao?

Trải qua một trận bước nhảy không gian, trong thông đạo tối đen phát ra tia sáng.

Chỉ trong nháy mắt này, trong lòng Tạ Uẩn bỗng dâng lên cảnh giác.

" Vèo..."

Xuyên Tinh Toa phá tan thông đạo mà ra, mùi máu tươi nhàn nhạt lan tỏa khắp trong không khí.

Dương Thanh Miểu vui vẻ trong lòng: " Chung quanh không có ai."

Tạ Uẩn vội nói: " Nhanh chóng chuẩn bị, thời gian của chúng ta không nhiều lắm."

Đoàn người nhảy xuống Xuyên Tinh Toa. Vẻ mặt Cố Diễn tràn đầy rối rắm cầm lấy vũ khí. Hắn đã sống hơn bốn trăm năm, đây là lần đầu tiên tự mình hại mình.

Tống Cát sợ hãi mãi lui về sau, Đoạn Chính Hào đánh ra một chưởng, đánh đến mức kinh mạch hắn đều đứt gãy, máu tươi chảy ròng. Trọng thương nặng như vậy, cha của hắn chắc chắn sẽ cảm ứng được.

" Ô ô ô...." Tống Cát đau đến mức gào khóc lớn.

Dương Thanh Miểu ghét bỏ nhìn qua. Cái danh bao cỏ của Tống Cát đúng là hoàn toàn xứng đáng, thân là một đại nam nhân, hắn sống uổng phí số tuổi lớn như vậy, đúng là quá không có tiền đồ.

Cố Diễn thấy thảm trạng của Tống Cát liền rùng mình, không chút do dự cho chính mình một đao, phạm vi bị thương rất nặng nhưng lại không nguy hiểm đến tính mạng, đồng thời bảo đảm cha của hắn có thể cảm ứng được.

Tạ Uẩn thừa dịp này xem xét khắp nơi. Nơi này thoạt nhìn như là rừng rậm sau núi, chung quanh có trận pháp vây quanh kín kẽ, ở nơi xa bọn họ còn có thể nhìn thấy cả ngọn núi.

" Đây là đâu?" Tạ Uẩn quay đầu hỏi.

Cố Diễn chịu đựng đau đớn, nói: " Nơi này là mật địa của Hàn gia, người ngoài sẽ không biết được."

Tạ Uẩn nhíu mày: " Nếu phụ thân ngươi tìm tới, có phát hiện ra nơi này không?"

Cố Diễn lắc đầu, lại gật đầu: " Phụ thân ta sẽ không phát hiện nhưng phụ thân hắn chắc chắn biết."

" Ô ô..." Tống Cát khóc nước mắt nước mũi tèm lem.

Tạ Uẩn cũng lười nhìn hắn, liền nói: " Các ngươi lên Xuyên Tinh Toa trước đi."

Cố Diễn gật đầu, cố sức kéo Tống Cát đi. Đoạn Chính Hào tuy đã thủ hạ lưu tình nhưng Tống Cát vẫn bị thương rất nặng, hơn nữa còn bị thương đến kinh mạch, sau này tu luyện ....

Trong lòng Cố Diễn có chút phát lạnh, ở chung thời gian dài như vậy hắn cho rằng bọn họ ít nhất cũng có chút tình cảm với Tống Cát, ai ngờ....

Cố Diễn trầm mặc, hắn hiện giờ tự bản thân còn khó bảo toàn, nào có thể quản được người khác.

Cảnh Nhiên triển khai thiên phú thần thông nhanh chóng tuần tra trận pháp ở khắp nơi, vội vàng làm một ít cải biến nhỏ. Hoàng vệ cũng có chút hiểu biết đối với Hàn gia. Nhưng cũng chỉ nằm trong giới hạn biết đi con đường như thế nào để đến nơi mà thôi.

Nô ɭệ là vật phẩm tiêu hao, địa vị ở thượng giới cũng ngang bằng với súc sinh, so với tử sĩ còn không bằng. Ít nhất, tử sĩ đào tạo rất khó khăn, chết thì sẽ có người đau lòng. Nô ɭệ mà chết thì lại đổi một cái khác. Muốn điều tra tin tức về thượng giới bọn họ còn phải đích thân tới đây, từ trong miệng hoàng vệ thì chỉ biết được ít da lông mà thôi.

Cảnh Nhiên nói: " Ta bày trận, ngươi phóng độc."

Tạ Uẩn gật đầu, nói: " Lót đường trước, lần sau chúng ta đến đây, nhất định phải nhất cử rời đi." ( hành động xong trong một lần rồi bỏ chạy)

Cảnh Nhiên cười: " Ngươi yên tâm, ta có biện pháp."

Đoạn Chính Hào nói: " Các ngươi nhanh lên, ta tới yểm hộ."

Hai người từng người vội chuyện của mình, giờ khắc này cần phải giành giật từng giây. Vừa rồi đã đưa mười người lên, hiện giờ đang tràn ngập khí độc, người nhà họ Hàn tạm thời chưa tới đây để xem xét, lát sau đó thì không nhất định.

Tạ Uẩn đánh tâm lý chiến, liên tục tặng ba đợt người bom độc dược, mỗi lần cách nhau mười ngày. Người nhà họ Hàn chắc chắn sẽ không nghĩ đến, sau chuyện tự bạo phát sinh vừa rồi, nhanh như vậy lại có người đi lên thượng giới. Nhưng mà...

Người nhà họ Hàn tạm thời tránh lui chắc chắn sẽ không lâu lắm, cơn tức giận trong lòng sẽ làm bọn họ thời thời khắc khắc chú ý đến thông đạo.

Cần phải nắm chặt thời gian.

Tạ Uẩn một bên chôn độc, một bên lặng lẽ gieo Dẫn Thú Thảo.

Cảnh Nhiên một bên bày trận, một bên lặng lẽ dùng trận pháp chế tạo ra một cái thần tích. Thần tích vừa xuất hiện ngay lối vào thông đạo đến đại lục Hằng Võ, cho dù không đưa tới hai vị tôn chủ Cố và Tống thì người nhà họ Hàn cũng phải ăn đau một vố.

Không thể không nói, phu thê hai người tâm tư xảo trá, suy nghĩ cũng hướng đến cùng một mục đích.

" Các ngươi nhận lấy cái chết..."

Một trận uy áp khiến người rùng mình truyền đến, sắc mặt Cảnh Nhiên biến đổi, miệng chảy ra máu.

Tạ Uẩn kinh hoàng ôm lấy Cảnh Nhiên, nhanh chóng chạy như bay về Xuyên Tinh Toa.

" Ầm ầm ầm..."

Bụi mù mổi lên bốn phía, chênh lệch thực lực quả nhiên không thể chống cự.

Đoạn Chính Hào vội vàng tiến tới tiếp ứng. Từ không trung bay tới một bàn tay khổng lồ, đây là công kích dưới khoảng cách xa mà khí thế đã hùng hậu, cường đại khiến người hãi hùng khϊếp vía như vậy.

" Phanh!" Một kích.

Đoạn Chính Hào tránh cũng không thể tránh, bàn tay khổng lồ kia phảng phất như không chỗ nào không ở, không cách nào thoát được, không cách nào né tránh. Đoạn Chính Hào xoay người che trước người Dương Thanh Miểu, gắng gượng thừa nhận một kích thật mạnh.

" Phốc!" Tâm mạch của Đoạn Chính Hào bị tổn hại, máu tươi như suối phun ra từ miệng.

" Đoạn đại ca!" Dương Thanh Miểu tâm hoảng ý loạn.

Tạ Uẩn vội vàng nói: " Đi mau."

Hết thảy chỉ phát sinh trong nháy mắt nhưng tựa hồ như đã trải qua một khoảng thời gian rất dài lâu.

" Đừng để bọn chúng chạy thoát!" Con cháu Hàn gia ở xung quanh đó vọt ra.

Đáng tiếc trong nháy mắt họ lao tới, lập tức có người ngã xuống.

" Đê tiện!"

Chung quanh bao trùm toàn kịch độc bọn họ không cách nào có thể tới gần được, nhưng đám người hạ giới cũng đừng hòng mơ tưởng thoát ra được nơi đây.

Mấy người cuối cùng cũng trở lại Xuyên Tinh Toa.

" Oanh!" Một tiếng vang lớn.

Xuyên Tinh Toa bị chấn đến lung lay, uy áp khiến lòng người run sợ lại lần nữa tập kích đến đây. Sắc mặt Tạ Uẩn biến đổi, nếu như Xuyên Tinh Toa xảy ra vấn đề, bọn họ chắc chắn sẽ phải chết ở đây.

" Vèo..." Xuyên Tinh Toa bay vụt lên cao, tốc độ rõ ràng đã chậm đi không ít. Khi sắp tới lối vào thông đạo hạ giới....

Cảnh Nhiên nói: " Từ từ!"

" Xoẹt xoẹt xoẹt!" Vài đạo thân ảnh đuổi theo lại đây.

Cố Diễn sắc mặt tái nhợt: " Là Võ Tông."

Độc dược dù sao cũng chỉ là tiểu đạo, một khi tu vi đạt đến cảnh giới nhất định, không cần sợ bị độc dược thương tổn, càng miễn bàn tới việc Tạ Uẩn chỉ là Võ Vương. Độc dược do hắn luyện chế có thể tổn thương được Võ Hoàng, Võ Đế đã là vô cùng hiếm thấy. Muốn thương tổn được được Võ Tông, Võ Tôn, là chuyện hoàn toàn không có khả năng.

Tống Cát sợ tới mức không dám khóc, lửa sém lông mày kêu la: " Nhanh trốn đi a!"

" Phanh!"

Xuyên Tinh Toa lay động kịch liệt, hiển nhiên đã bị tổn hại nặng nề. Cũng may đây là bán thần khí, tài chất kiên cố. Nếu không, đổi lại là phi hành khí bình thường, thậm chí là loại kém sẽ không chịu được một kích của Võ Tông.

Thân hình Cảnh Nhiên chợt lóe, mở một cánh cửa sổ rồi thuận tay ném ra một cái trận bàn công kích loại kém, lại vội vàng huy chưởng đánh về hướng phương xa.

" Ầm ầm ầm đùng!"

Đột nhiên đất rung núi chuyển. Lúc này đây không phải là công kích của Võ Tông mà là trận pháp Cảnh Nhiên đã bố trí.

" Nhãi ranh, nhãi ranh...." Trên không trung vang lên thanh âm tức muốn hộc máu.

Một đám tường vân ráng màu lóng lánh mang theo một cỗ khí tức huyền diệu xông thẳng lên không trung.

Cố Diễn khϊếp sợ: " Đây là trận pháp gì vậy."

Tống Cát thì ngây ngốc nói: " Hàn gia có dị bảo xuất thế."

Cảnh Nhiên mỏi mệt ngã khuỵu trên mặt đất. Uy áp của cường giả Võ Tông, quả thật với thực lực của y hiện tại không thể chống cự được, hóa ra đây là chênh lệch thực lực.

Tạ Uẩn không dám chậm trễ, điều khiển Xuyên Tinh Toa, vội vàng trở lại thông đạo hạ giới.

Người nhà họ Hàn quả thực hận cực kỳ. Nhưng mà, bọn họ lúc này nào còn lòng dạ lo lắng mấy chuyện này nữa. Tin tức Hàn gia có dị bảo xuất thế truyền ra, có phân (💩) hay không có phân, bọn họ làm thế nào cũng rửa không sạch được.

" Đáng chết!"

" Ta muốn đi xuống đó gϊếŧ chết bọn chúng."

" Làm sao bây giờ..."

" Bẩm báo gia chủ, không tốt rồi. Rất nhiều người đang hướng tới Hàn gia..."

" Phanh!" Hàn gia chủ tức giận lật tung cái bàn. (╯°益°)╯彡┻━┻

" Mấy người còn sống kia nói cái gì?"

" Bản thân họ đều có mâu thuẫn với hạ giới, tin tức họ biết được cũng không nhiều lắm. Chỉ biết là có người biết được phương pháp giải trừ khống chế nô ɭệ."

" Tin tức đã truyền đi chưa?"

" Truyền đi rồi, nhưng mà..."

" Nhưng nhị cái gì?"

" Gia chủ, lúc chúng ta biết được tin tức cũng đã quá muộn. Nô ɭệ hai nhà Triệu và Tống đã làm phản. Hạ giới hiện giờ đã thoát ly khỏi tầm khống chế của bọn họ."

" Đáng giận!"

Tạ Uẩn nếu biết tin tức này, nhất định sẽ cảm thấy thực kinh ngạc. Hiệu suất làm việc của hoàng vệ thật sự quá nhanh. Lúc này chỉ mới hơn một tháng mà đã giải trừ được khống chế rồi. Phải biết rằng muốn thay đổi bọn họ, cho dù tính cả thời gian đi đường chắc chắn cũng phải mất mấy tháng.

Lại không biết rằng, hoàng vệ so với bọn họ lại càng thêm thuận tiện. Có được pháp khí giải trừ giam cầm, hoàng vệ liền đi đến Triệu quốc có khoảng cách gần nhất. Sau khi liên lạc được với hoàng vệ Triệu quốc liền dứt khoát giao pháp khí cho bọn họ.

Triệu quốc chưa gặp phải chuyện làm phản nên vẫn còn giữ liên lạc với thượng giới, Triệu quốc và Tống quốc khi liên hệ tin tức với nhau cũng là truyền từ thượng giới. Hoàng vệ của hai nước Triệu và Tống muốn liên lạc với nhau tại hạ giới quả thật rất khó khăn. Nhưng ở thượng giới, chỉ cần nắm bắt được cơ hội, không ai sẽ đi để ý mấy tên nô ɭệ, trong lén lút bọn họ có thể lặng lẽ liên hệ với nhau.

Pháp khí giải trừ giam cầm chính là từ thượng giới truyền tống tới tay hoàng vệ Tống quốc.

Giam cầm của thượng giới cũng chia ra vài loại, có người thì bị chế tác thành bom thịt người để đảm đương pháo hôi, có người thì bị dùng bí pháp để chế tác cao thủ, còn có người thì chỉ bị áp chế tu vi.

Bọn họ hành động vô cùng cẩn thận, dựa vào sự khinh rẻ của người thượng giới đối với nô ɭệ, thành công phản chiến lại, nhất cử liền bá chiếm luôn hoàng cung hai nước.

Tạ Uẩn sở dĩ còn chưa biết tin tức là bởi vì khoảng cách quá xa. Hạ giới không có Truyền Tống Trận, lại không có Truyền Âm Phù nên tin tức mới chưa truyền tới Hàn quốc.