Chương 153: Lập kế hoạch

" Oanh..."

Tạ Uẩn huy chưởng xuất kích, hoàn toàn phá hủy giam cầm do thông đạo thượng giới bố trí.

Thứ này chỉ biết hại người, chỉ chuyên môn nhằm vào người đại lục Hằng Võ để biến họ thành nô ɭệ.

Sắc mặt Khánh hoàng hơi đổi, giam cầm của thông đạo bị hủy, thượng giới nhất định sẽ cảm ứng được. Thứ giam cầm này được kết nối với chủ trạch Hàn gia, giống như giam cầm ở Khánh quốc được kết nối trực tiếp với đại điện của Khánh Vân tông.

Chỉ có như thế các thế lực ở khắp nơi mới có thể chặt chẽ khống chế nô ɭệ ở trong tay, cũng chỉ có căn cơ khổng lồ như thế mới ký kết được đông đảo nô ɭệ, mới sẽ không bị phản phệ. Thậm chí còn có thể từ trên người nô ɭệ rút năng lượng ra, củng cố cho đại trận phòng hộ ở sơn môn.

Lúc này giam cầm ở thông đạo bị hủy, thượng giới chắc chắn sẽ phòng bị, Tạ Uẩn đưa bọn họ ra ngoài đây, đến tột cùng là có mục đích gì.

Trong lòng Khánh hoàng rất hoảng loạn nhưng lại chợt nhớ đến Tạ Uẩn đã từng đáp ứng sẽ không động tay chân gì lên người hắn liền thoáng an tâm một chút.

" Mời đi!" Tạ Uẩn nhàn nhạt cười nói.

Có người bất mãn, âm dương quái khí nói: " Tạ công tử, ngươi cứ vậy mà thả bọn họ đi?"

Đám người Khánh hoàng vừa nghe vậy, như sợ Tạ Uẩn sẽ thay đổi chủ ý liền vội vã gấp gáp tiến vào thông đạo thượng giới.

" Xoạt xoạt xoạt!"

Mười người vừa mới ló đầu ra từ thông đạo lập tức đã bị bao vây.

" Đừng đánh, là bọn ta!"

" Hàn Tập, là ngươi thật sao, ngươi đã trốn về được, thật tốt quá."

Hàn Tập cười khổ: " Việc này một lời khó nói hết."

" Rốt cuộc sao lại thế này?"

" Ngươi có thể trở về thì thật tốt quá rồi, ha ha, lần này chắc chắn có thể đá hai tông môn kia xuống rồi."

" Khánh Vân tông cùng Hồng Nguyên tông đến nay không biết vì sao bỗng dưng suy tàn."

" Đúng rồi, người hạ giới rốt cuộc làm thế nào gϊếŧ vào được hoàng cung vậy. Lần này gia chủ phái xuống dưới không ít người, đáng lí không nên thua mới phải."

" Hàn Tập!"

" Hàn Tập ngươi làm sao vậy?"

Sắc mặt Khánh hoàng bỗng nhiên đại biến, phẫn nộ quát: " Chạy mau!"

Đám người Hàn Tập bỗng dưng mặt đỏ lựng, thịt trên người đột nhiên phình to. Chỉ trong một chốc, mọi người còn chưa kịp phản ứng lại, bỗng...

" Ầm ầm ầm..."

Máu thịt bay tứ tung trên bầu trời, một trận mưa máu rải xuống, thân thể của chín người giống như mấy cái túi hơi bị nứt, nổ tung thật mạnh.

" Ầm!"

Bị dòng khí mạnh mẽ trùng kích, toàn bộ mười mấy người bên cạnh bọn họ đều bị liên lụy, nháy mắt bị nổ thành chia năm xẻ bảy. Những người ở phụ cận cũng vì bọn họ tự bạo mà bị tạc trọng thương.

Trong đó còn có cả Khánh hoàng.

Khánh hoàng hận muốn chết, lúc này hắn nào còn không rõ, đám người Tạ Uẩn căn bản không tính toán buông tha cho hắn, bọn họ quả thật không hề động tay động chân gì lên người hắn nhưng lại hạ độc thủ lên người khác. Hắn phẫn nộ ngửa mặt lên trời quát: " Nhãi ranh, ta cùng ngươi không đội trời chung!"

" Bắt lấy hắn..."

Những người khác đều đã chết nhưng chỉ riêng Khánh hoàng thì không chết. Khánh hoàng còn là kẻ duy nhất không phải người Hàn gia, lập tức phải gánh chịu hết thảy căm thù.

Nhưng thủ đoạn của Tạ Uẩn nào có đơn giản như thế.

Huyết vụ bay đầy trời tràn ngập khí độc.

" Ta..." Khánh hoàng chưa kịp biện giải, hai mắt trợn to, tròng mắt lòi ra, miệng phun máu đen, lập tức đứt khí.

" Không xong rồi, có độc!"

" Mau, mau chạy thôi...."

Có người bóp chặt yết hầu, toàn thân bốc lên gân xanh. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, hộ vệ của Hàn gia đã chết hơn phân nửa.

" Không..."

Người nhà họ Hàn hận đến đỏ cả mắt, dưới hạ giới vừa có người chạy lên, bọn họ vừa rồi có bao nhiêu vui sướиɠ thì lúc này trong lòng lại có bấy nhiêu hận. Ít nhất thì hai cái tông môn kia chỉ bị tổn thất người hạ giới nhưng còn bọn họ...

" Ầm ầm ầm!"

" Gϊếŧ bằng được cho ta...."

Chủ trạch Hàn gia bộc phát ra tiếng gầm đinh tai nhức óc, người nhà họ Hàn tức giận đến mức suýt chút nữa tạc nổ nhà ở. Nhưng...nên cử ai đi đến hạ giới đây...

Hàn gia có Võ Hoàng, Võ Đế, bất luận là ai với tu vi như vậy đều có thể ở tại hạ giới coi rẻ quần hùng, quét ngang một tảng lớn. Nhưng cố tình ở hạ giới lại bị hạn chế tu vi, không thể phát huy ra thực lực cường đại, đến hạ giới chẳng khác nào phải chịu trói buộc, đối chiến trái lại sẽ còn có hại.

Người nhà họ Hàn đau lòng muốn chết, không chỉ uy nghiêm của bọn họ bị khıêυ khí©h mà con cháu trong tộc chết đi càng làm cho bọn họ đau lòng. Đương nhiên, càng quan trọng là không còn các loại tài nguyên không ngừng được đưa tới từ hạ giới nữa. Tổn thất lần này của người nhà họ Hàn thật khó có thể đánh giá.

Nhưng sau khi bình tĩnh lại, người nhà họ Hàn lập tức nghĩ rõ. Người hạ giới nếu muốn tiếp tục tấn giai cần phải đi đến Huyền Nguyên đại lục.

Lúc này bọn họ hoàn toàn có thể ôm cây đợi thỏ, bọn họ sốt ruột báo thù đau lòng khó an, người hạ giới nhất định cũng càng thêm nóng vội. Chỉ cần bọn chúng dám đi lên, bọn họ nhất định sẽ khiến thằng ranh dám làm ra những trò này chết không còn chỗ chôn.

Người nhà họ Hàn nhanh chóng mời đan sư đến giải độc, cử người trông giữ chung quanh thông đạo đến hạ giới càng thêm nghiêm ngặt. Trong lòng thầm hận người hạ giới ác độc táng tận thiên lương, thủ đoạn ác độc, thật đáng bị trời tru đất diệt.

Nhưng bọn họ cũng không nghĩ tới, những thủ đoạn này hoàn toàn là Tạ Uẩn học theo họ.

Thủ đoạn thượng giới dùng trên người hoàng vệ, toàn bộ đều bị hắn thi triển trở về. Loại biện pháp ác độc này cũng là hắn học từ người thượng giới.

.......

Mười ngày lướt qua thật nhanh chóng.

Tạ Uẩn lại lần nữa chuẩn bị thêm một nhóm người để đưa bọn họ đến thượng giới.

" Tạ công tử, công kích hoàng cung bọn ta cũng có phần, những người này dù sao cũng không thể để ngươi trông giữ hết được."

" Đúng vậy, Tạ công tử. Cho dù ngươi có chút công lao nhưng cũng không thể hành sự bá đạo như vậy được."

" Hoàng cung hiện giờ có hoàng đế chủ sự...."

" Tạ công tử, cho dù ngươi tu vi cao nhưng cũng không thể buông tha cho kẻ thù của chúng ta được."

" Xuỳ!" Tạ Tranh nhếch miệng cười lạnh nói: " Các ngươi bắt được bảy người, chúng ta không mảy may động đến. Các ngươi nhiều đạo lý lớn như vậy có ngon thì lấy đống bảo bối đã nuốt riêng ra, công kích hoàng cung bọn ta cũng có phần, xúi giục hoàng vệ, thất đệ chiếm công đầu, chỉ cho phép các ngươi nuốt riêng còn không cho phép bọn ta bắt người. Ta phi, đúng là trò hề."

"Ngươi..."

" Ngươi cái gì mà ngươi, lăn đê. Không có đám bất lực các ngươi bọn ta vẫn có thể đánh chiếm hoàng cung, được cho không công lao ngươi còn lải nhải dài dòng, bộ tưởng tính tình thất đệ của ta tốt không so đo cùng các ngươi có phải không."

" Chọc bọn ta không cao hứng, cùng lắm thì tiếp đón hoàng vệ về, chúng ta tiếp tục nhìn xem ai lợi hại hơn.'

Tạ Tranh càng mắng cơn tức càng tăng vọt, muốn chơi trò bắt cóc đạo đức à, những kẻ này còn chưa đủ trình đâu. Từng người từng người đều không biết xấu hổ, chính bản thân mình là loại mặt hàng hạ tiện, hiện tại còn bày đặt chơi trò đạo đức, lăn cm ngươi đi.

Tân hoàng vội cười làm lành: " Tạ công tử ngươi đừng hiểu lầm, bọn ta hoàn toàn không biết gì về thượng giới cả, chỉ muốn tìm người để hỏi chuyện. Người phía dưới không hiểu chuyện đắc tội ngươi, còn thỉnh ngươi đại nhân đại lượng bao dung nhiều hơn."

Tạ Uẩn nhàn nhạt nói: " Ta không đại lượng cũng không bao dung, ngươi làm hoàng đế của ngươi, chúng ta không liên quan gì đến nhau, đừng vội nhiều lời."

Truyện chỉ được đăng tại luutinhvu2512.wordpress.com

Tân hoàng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, chỉ cảm thấy huynh đệ Tạ gia đều không phải thứ gì tốt. Chỉ là, thủ đoạn của Tạ Uẩn rất khó lường khiến hắn rất kiêng kị, tạm thời không dám làm càn.

Biểu tình của Tạ Uẩn lạnh nhạt, đám ruồi bọ này thật phiền. Trong lòng hắn cũng biết, những người vừa rồi nói năng lỗ mãng kỳ thật hoàn toàn đều do tân hoàng xúi giục.

Tâm tư của tân hoàng hắn có thể đoán được vài phần. Khống chế hoàng cung xong, bọn họ lại không đi, quyền lợi của tân hoàng đã bị uy hϊếp. Mặt khác, làm hoàng đế nhưng lại không thể khống chế thông đạo thượng giới, tân hoàng rất không cam lòng.

Chỉ có khống chế thông đạo thượng giới mới có thể cùng thượng giới bù đắp lẫn nhau, tân hoàng mới có thể chân chính thiết lập được địa vị của hắn. Bởi vậy, hắn mới đánh chủ ý lên đám tù binh thượng giới, vọng tưởng từ trên người tù binh đạt được một ít gì đó.

Trong lòng đám người Tạ Uẩn vô cùng khinh thường, nếu thượng giới thật sự dễ dàng qua được như vậy, bọn họ sao còn phải chờ ở đây làm gì.

Biểu tình Phương Thiên Hóa xấu hổ, phảng phất như mỗi lần ông giúp việc gì là hư việc nấy.

Tạ Tranh kiêu căng ngạo mạn. Kể từ khi Phương lão gia tử làm chuyện ngu xuẩn, hắn ở trước mặt Phương lão gia tử càng có thêm tự tin, không bao giờ nhát như chuột nữa, vừa thấy người là trốn mất.

Phương Hằng thầm buồn cười, tính cách thích bắt nạt kẻ yếu của nam nhân nhà mình thật sự rất đáng yêu.

Đoạn Chính Hào tiến đến trước mặt Dương Thanh Miểu, cười nói: " Hai ta vẫn còn chuyện chưa hoàn thành nữa"

Dương Thanh Miểu sửng sốt, liếc mắt hỏi: " Chuyện gì?"

Đoạn Chính Hào nói thật đương nhiên: " Hôn sự."

Dương Thanh Miểu hừ một tiếng: " Nghĩ cũng đẹp lắm."

Đoạn Chính Hào cũng không tức giận, cười tủm tỉm nói: " Lòng ta rất đẹp, ngươi càng đẹp hơn."

Dương Thanh Miểu đỏ mặt, trừng mắt liếc hắn một cái bỏ chạy mất.

Đoạn Chính Hào khẽ cười, trừng mắt nhìn mấy người chung quanh đang liếc mắt dòm ngó, đen mặt nói: " Nhìn cái gì mà nhìn."

Tạ Uẩn nhếch môi, đem mặt chuyển hướng qua một bên, hắn có cái gì đẹp đâu, nhìn hắn còn không bằng nhìn lão bà. Lại lần nữa tặng hơn mười người trở về thượng giới, Tạ Uẩn lập tức giữ chặt lão bà tú ân tú ái.

Vẻ mặt Cảnh Lan tràn đầy ý cười, trong lòng nhịn không được lại nhớ đến Vân Nghị hơn ba mươi năm không hề có chút tin tức, không biết hắn hiện giờ có khỏe không.

Sau khi trở về, Tạ Uẩn tìm tới Cố Diễn và Tống Cát, hỏi: " Nếu các ngươi trở về thượng giới, có người nhà tới đón không?"

" Có có có!" Tống Cát liên tục gật đầu, hắn là cục cưng bảo bối của cha, phòng* bọn họ chỉ có một mình hắn là độc đinh. Bằng không, những người đó cũng sẽ không hận hắn muốn chết như vậy.

*phòng ở đây là các chi phân theo vai vế, giống như Tạ Uẩn là con của Tạ lão tam, thuộc về tam phòng. Tạ Tuân là con của lão đại, thuộc về đại phòng/ Cha của Tống Cát chỉ có một đứa con là hắn nên hắn là độc đinh.

Cố Diễn chần chờ một chút, lắc đầu nói: " Ta cũng không biết."

Tạ Uẩn liếc mắt nhìn Tống Cát một cái, thở dài nói: " Thôi, vẫn là chờ một chút đi."

Tống Cát hoàn toàn thất vọng, cảm xúc hạ xuống. Chỉ là rất nhanh hắn liền suy nghĩ cẩn thận, Tống gia cũng là một trong những người ức hϊếp đại lục Hằng Võ, cha của hắn tới đón, những người này chắc chắc sẽ không yên tâm.

Cố Diễn liếc hắn một cái, do dự nói: " Tống tôn chủ tính tình hào sảng, rất thương Tống Cát, hắn ở trong tay các ngươi, tôn chủ sẽ không ra tay với các ngươi."

Tạ Uẩn thở dài, bất đắc dĩ nói: "Có người muốn cho Tống Cát chết. Hắn là một cái bao cỏ, nếu vậy chắc cha hắn cũng không quá thông minh đi. Ta lo lắng có kẻ mượn đao gϊếŧ người. Nếu như hắn chết trong tay chúng ta, cha của hắn sẽ không thiện bãi cam lưu, chúng ta trái lại còn phải gánh tội thay."

Cố Diễn lộ ra thần sắc như hiểu rõ, các loại tranh phong ở trong các thế gia đại tộc hắn cũng rất rõ ràng. Tống Cát có một người cha tốt che chở, cho dù bản thân hắn chỉ là bao cỏ nhưng chiếm dụng tài nguyên lại không ít. Các đệ tử khác trong tộc chắc chắn rất bất mãn.

Chỉ cần không có Tống Cát, Tống tôn chủ nói không chừng sẽ chọn lấy con cháu ưu tú trong tộc để quá kế*. Bởi vậy, người muốn cho Tống Cát chết chắc chắc hề không ít.

Quá kế*: những người không có con cái thường hay chọn một trong những đứa trẻ trong gia tộc về để nuôi nấng, bồi dưỡng như con cái.

Cố Diễn cười khổ. Kỳ thật tình huống hiện tại của hắn cũng tương tự như Tống Cát vậy.

Tạ Uẩn hỏi: " Nếu ngươi gặp nạn, phụ thân ngươi có cảm giác được hay không?"

Cố Diễn cảnh giác nói: " Phụ thân ta trường kỳ bế quan, ở mật thất không cảm ứng được trạng huống bên ngoài."

Tạ Uẩn cười nói: " Ta đưa ngươi trở về thượng giới, ngươi đoán người nhà họ Hàn sẽ thế nào...."

Tống Cát vẻ mặt xấu hổ, tay cùng chân không biết nên để chỗ nào. Hắn cũng là đệ tử của một trong năm thế lực lớn. Người nhà họ Hàn sẽ đối đãi với Cố Diễn thế nào, chút việc nhỏ này cho dù hắn có ngu cũng đoán ra được.

Sắc mặt Cố Diễn biến đổi, trừng mắt nhìn Tống Cát một cái. Chính mình đúng là không nên mềm lòng với hắn, suy nghĩ một chút liền sửa lời: " Có lẽ có thể thử một lần."

Tạ Uẩn nói: " Ngươi yên tâm, ta sẽ không để ngươi gặp nạn. Đến lúc đó ta sẽ đi cùng ngươi, thấy có gì không ổn sẽ lập tức trở về."

Cố Diễn gật đầu, loại tình thế hiện giờ, hắn cũng không cự tuyệt được.

Nếu như hắn chết ở Hàn gia, ý niệm trên người hắn sẽ bị xúc động, phụ thân tuyệt đối sẽ tìm tới. Việc Tạ Uẩn hi vọng có thể hấp dẫn cao thủ thượng giới vẫn sẽ đạt được thành công.

Tạ Uẩn liếc mắt nhìn Tống Cát, nói: " Ngươi cũng đi cùng luôn."

Truyện chỉ được đăng tại luutinhvu2512.wordpress.com

" Ta...ta..." Tống Cát chỉ vào mũi mình đại kinh thất sắc. Nếu như hắn đi lên đó, không có ai bảo hộ hắn sẽ chết mất.

Tạ Uẩn nói: " Đừng sợ, dù sao cha ngươi thương ngươi như vậy, chuyện ở đại lục Hằng Võ, cha ngươi chắc chắn biết, có hắn là người biết chuyện, Hàn gia hẳn sẽ có chút cố kỵ"

Tống Cát ũ rũ cụp đuôi, biết sự tình đã không còn đường cứu vãn nữa.

Cố Diễn thở dài, trong lòng không có quá nhiều bất mãn. Rốt cuộc, thượng giới rõ ràng sẽ có mai phục, Tạ Uẩn tuy lợi dụng hắn nhưng hắn cũng cần phải trở về thượng giới. Nếu không, phong ấn trên người hắn sẽ không giải được, chỉ có thể chết dần chết mòn ở đại lục Hằng Võ.

Kỳ thật, hắn mới là người sốt ruột trở về thượng giới nhất.

Tính toán của Tạ Uẩn hắn có thể đoán được một chút. Trước tiên là đảo loạn Hàn gia, sau đó lại hấp dẫn lực chú ý của các cao thủ thượng giới. Trước là có Tống tôn chủ, sau lại có phụ thân hắn cùng nhau quản thúc, người nhà họ Hàn sẽ không dám làm càn. Mục đích đi đến thượng giới của Tạ Uẩn liền có thể đạt được. Mặt khác, chỉ cần có phụ thân hắn ở, tin tức về đại lục Hằng Võ chắc chắn sẽ được truyền ra.

Phát hiện ra một tân đại lục, hành vi giấu giếm khó coi của năm thế lực lớn chắc chắn sẽ trở thành cái đích bị đại chúng nhắm đến. Bọn họ ốc còn không mang nổi mình ốc, nguy cơ của Tạ Uẩn cũng sẽ được giải trừ.