Tạ Uẩn trở lại viện tử, thời gian đã là buổi tối.
Tạ An chờ đợi đã lâu, vừa thấy thân ảnh của hắn, lập tức liền chạy lên đón: " Thiếu gia, ngài đã về rồi."
Tạ Uẩn gật gật đầu: " Tình huống hôm nay thế nào?"
Tạ An cười nói: " Thiếu gia ngài cứ yên tâm đi, dược tề ngài luyện phẩm chất rất tốt, vừa lấy ra là bán liền. Hôm nay bán năm bình dược tề, tổng cộng bán được tám vạn lượng bạc, linh thực ta đã mua về, còn có dược thực, ta cũng mua về một ít. Thiếu gia, ngài đúng là lợi hại, hiện giờ bên ngoài ai cũng đều hỏi thăm ngài hết đó."
Tạ Uẩn nói: " Quản cho tốt miệng của ngươi."
Tạ An cười tủm tỉm đáp: " Thiếu gia, ngài cứ yên tâm đi, chỉ bằng cái thanh danh kia của ngài, tuyệt đối sẽ không ai biết ngài luyện ra dược này."
Tạ Uẩn trừng mắt liếc hắn một cái, lá gan lớn rồi, dám nói chuyện kiểu này.
Tạ An nói: " Đúng rồi thiếu gia, hôm nay biểu ca tấn giai, ít nhiều gì cũng nhờ có Thối Thể Tề của ngài. Hiện tại biểu ca đang ở trong phòng củng cố tu vi."
Tạ Uẩn liếc mắt nhìn hắn một cái, ghét bỏ nói: " Chính ngươi cũng không biết cố gắng, đại nam nhân mà còn thua cả song nhi."
Tạ An bĩu môi, cãi lại: " Thiếu gia, kỳ thị song nhi là không đúng, ngài yên tâm, ta hiện tại đã là tam tinh Võ Đồ, không bao lâu nữa sẽ tấn giai."
Tạ Uẩn hừ nhẹ một tiếng, nói: " Đừng có làm cho ta mất mặt."
Tạ An nhếch miệng cười nói: " Thiếu gia, ngài hiện tại đã là dược sư trung cấp, chúng ta có nên đến huyện thành kiểm tra đo lường một chút không. Ta nói nha, vẫn là nên đi kiểm tra một chút mới tốt, nghe nói phúc lợi của hiệp hội dược sư rất cao, rất nhiều linh thực không mua được, hiệp hội dược sư đều có. Đã vậy, nghe nói là còn có thể tuyên bố nhiệm vụ."
Tâm thần Tạ Uẩn vừa động, nhàn nhạt nói: " Nói kỹ càng chi tiết hơn coi nào."
Tạ An nhấp miệng cười cười, lập tức đem những chuyện hắn biết từ từ kể ra: " Hiệp hội dược sư lệ thuộc vào hiệp hội đan sư, nghe nói cũng giống như hiệp hội dong binh đoàn, muốn cái gì có thể tuyên bố nhiệm vụ. Mặt khác, thành viên của hiệp hội dược sư, chỉ cần mua sắm đồ vật ở hiệp hội, bất luận là dược tề hay là linh thảo, đều sẽ được giảm giá. Hơn nữa mỗi tháng còn phát linh châu, còn có thể giao lưu kinh nghiệm với các dược sư khác, dược sư cao cấp thậm chí còn được tặng túi trữ vật...
Ánh mắt Tạ Uẩn sáng lên: " Ngươi nói túi trữ vật?"
Tạ An gật đầu: " Đúng vậy thiếu gia, dược sư cao cấp đều có túi trữ vật. Bằng không, rất nhiều linh thảo đâu có chỗ để, đây là phúc lợi của hiệp hội dược sư."
Tạ Uẩn có chút động tâm, túi trữ vật ở mạt thế hắn cũng không hiếm lạ. Ở mạt thế vào năm thứ tám, đã có người nghiên cứu ra không gian giới tử, lợi dụng năng lượng ẩn chứa trong ngọc thạch để bắt giữ lỗ hổng không gian, sáng lập ra một tiểu không gian. Loại ngọc sức này vô cùng xinh đẹp, ở mạt thế cũng rất thường thấy. Tạ Uẩn cũng có vài cái. Nhưng mà, ở thế giới này, túi trữ vật vô cùng hiếm thấy, toàn bộ Tạ gia cũng chỉ có ba cái, một cái là Tạ lão gia tử cầm, một cái còn để trong kho, còn một cái thì trong tay đại bá phụ. Vì chuyện này mà nhị bá phụ còn nháo một hồi, cho nên nguyên chủ mới khắc sâu ký ức như vậy.
Tạ Uẩn động tâm một khắc, nhưng vẫn là lắc lắc đầu, dược tề sư cũng phân cấp bậc, dưới tình hình chung, Võ Đồ có lẽ có thể luyện chế ra dược tề trung cấp. Nhưng tuyệt đối không luyện ra được dược tề cao cấp. Hắn có tinh thần lực gian lận, luyện chế ra dược tề cao cấp tuy rằng không thành vấn đề, nhưng vấn đề ở đây là hắn biết giải thích với người bên ngoài như thế nào.
Tạ Uẩn thở dài, nói: "Vẫn là chờ ta tấn giai Võ Giả lại nói sau."
Tạ An có chút thất vọng, lần trước thiếu gia tấn giai, đã phải tốn tới mấy năm, lần này tấn giai không biết phải mất bao lâu đây. Thiếu gia nếu đến hiệp hội dược sư kiểm tra đo lường cấp bậc, xem ai về sau còn dám khinh thường bọn họ.
Tạ Uẩn không nhiều lời nữa, cất bước trở về phòng để kiểm tra mớ dược thảo mới mua. Hiện giờ hắn cũng coi như là người đã có gia đình, thân thể của lão bà tiện nghi, giờ cũng nên bắt đầu chẩn trị.
Buổi sáng ngày hôm sau, sau khi dùng xong cơm sáng, Tạ Uẩn lần thứ hai bước vào sương phòng cách vách.
Cảnh Nhiên đang dựa nghiêng trên giường, biểu tình vô cùng đạm nhiên, thấy Tạ Uẩn tiến vào, y chỉ lạnh nhạt nhướng mí mắt lên một chút, tiếp theo liền làm như không thấy.
Tạ Uẩn có chút ngứa răng, biểu tình của tên Cảnh Nhiên này, nhìn kiểu gì cũng thấy đáng giận, nói dễ nghe một chút thì là trải qua quá nhiều lắng đọng nên trở thành đạm nhiên. Nói tục một chút thì chính là lợn chết không sợ nước sôi, gia hỏa này hiện giờ không biết sợ hãi, thích ý ăn uống.
Bất quá, Tạ Uẩn thực không cam nguyện thừa nhận, chỉ bằng người ta đang mang thai hài tử của hắn, hắn không thể không đem người ta để vào mắt.
Tạ Uẩn ghét bỏ nhìn y một cái, nói: " Thân thể của ngươi hiện giờ thế nào?"
Sắc mặt Cảnh Nhiên hòa hoãn bớt, nghiêng đầu liếc mắt nhìn hắn, nhàn nhạt nói: " Bảo vệ được hài tử." Bất luận nói thế nào đi chăng nữa, Tạ Uẩn có thể mua linh thực cho y ăn, điểm này y vẫn vô cùng cảm kích. Lần trước Tạ thất thiếu đạp cửa chạy ra, y còn tưởng, thẳng đến khi mình sinh hài tử ra, Tạ thiếu gia sẽ không trở lại thăm nữa. Không nghĩ tới mấy ngày không gặp, người này không chỉ gầy đi một vòng, ngay cả tu vi cũng tăng lên hai bậc. Đương nhiên, kinh ngạc thì kinh ngạc, Cảnh Nhiên tuyệt đối sẽ không biểu hiện ra bên ngoài. Miễn cho Tạ thất thiếu đắc ý vênh váo, lại đến gây chuyện chọc y tức giận.
Tạ Uẩn nhăn nhăn mày, trong lòng có chút bất mãn, hiện giờ hắn đã gầy nhiều như vậy, người này cư nhiên một chút biểu tình cũng không có. Cái này làm cho hắn không cảm giác được chút thành tựu nào, liền tức giận nói: " Đưa tay ngươi cho ta nhìn xem."
Cảnh Nhiên không chút để ý, y không tin ở cái trấn Thanh Thạch nho nhỏ này, có người có thể nhìn ra vấn đề của y. Bất quá, suy nghĩ vì hài tử, y vẫn duỗi tay ra, dù sao Tạ thất thiếu hiện giờ là cơm cha áo mẹ của y, không thể quá mức đắc tội hắn.
Trong lòng Tạ Uẩn có chút bị đè nén, mình hảo tâm giúp y điều trị thân thể, vậy mà thái độ của gia hỏa này là sao.
Nhưng mà, bất mãn thì bất mãn, Tạ Uẩn vẫn đem tay đặt trên cổ tay y, chậm rãi phóng xuất ra một tia tinh thần lực tham nhập vào trong cơ thể y.
Ánh mắt Cảnh Nhiên hơi lóe lóe, ánh mắt nhìn về phía Tạ Uẩn mang theo vài phần tìm tòi nghiên cứu. Chỉ có Võ Hồn mới có thể ngưng tụ ra thần thức, Tạ thất thiếu rõ ràng chỉ là một bát tinh Võ Đồ mà thôi, sao có thể sử dụng được thần thức. Có điều, cho dù trong lòng Cảnh Nhiên rất tò mò, nhưng y vẫn thực thông minh đem nghi vấn đè xuống đáy lòng.
Sắc mặt Tạ Uẩn hơi trầm xuống, thân thể của lão bà tiện nghi thật sự không tốt, không chỉ kinh mạch bị đứt đoạn, đan điền cũng bị tổn hại. Hơn nữa, trong cơ thể hắn còn có một loại độc tố, mấy cái bong bóng nước trên mặt cũng là do độc tố này tạo thành. Người này trước kia đắc tội kẻ thù thế nào a, xuống tay quả thật quá tàn nhẫn.
Tạ Uẩn trầm ngâm một lát, châm chước nói: " Ta phối trí cho ngươi một loại thuốc tắm, ngươi trước tiên cứ ngâm thử xem." Cảnh Nhiên dù sao cũng đang mang thai, không thể dùng dược được, chỉ có thể dùng thuốc tắm để tiến hành điều trị.
Cảnh Nhiên nhàn nhạt gật đầu, không có phản đối, lấy sự coi trọng hài tử của Tạ thất thiếu, hắn sẽ không tổn hại đến mình.
Tạ Uẩn không muốn nhiều lời với y, lập tức đứng dậy trở về phòng, phối trí thuốc tắm vẫn còn thiếu vài vị linh dược.
Tạ Uẩn trở về phòng không bao lâu, Bạch Ngọc bên kia đã phái người tới.
" Thất thiếu gia." Bích Liên tùy tiện hành lễ, thái độ thực vô lễ, lạnh mặt liếc hắn nói: " Đây là phu nhân đưa tới, thất thiếu gia giữ cho kỹ, đừng làm mất thứ gì, rồi lại đổ lên đầu phu nhân."
Bích Liên nói xong, liền đem hộp ném vào người Tạ Uẩn, quay đầu liền đi, phảng phất như chỉ cần liếc hắn một cái liền cảm thấy bẩn mắt.
Tạ Uẩn nhíu mày, trực giác mách bảo hắn cảm thấy có gì đó bất thường. Bạch Ngọc sao lại tự giác như vậy, không đợi hắn tới cửa lấy, mà đã đem đồ qua trả lại, này là không có khả năng. Rất nhanh sau đó, Tạ Uẩn đã biết nguyên nhân vì sao, trong tráp ngoại trừ tám ngàn lượng ngân phiếu ra thì chỉ có hai mươi viên linh châu.
Tạ Uẩn cạn lời, Bạch Ngọc đúng là liều mạng tích tiền, muốn lừa ai vậy. Khó trách Bích Liên chạy nhanh như vậy, hóa ra là hàng đã bán, miễn trả lại. Lúc này cho dù hắn có nói toạc miệng, Bạch Ngọc cứ cắn chặt mà nói đã trả toàn bộ đồ cho hắn, loại chuyện không có bằng chứng này, Tạ Uẩn chỉ có thể bóp mũi nhận mệnh.
Tạ Uẩn bĩu môi, tùy ý lấy một viên linh châu cầm lên thưởng thức, may mắn là trước giờ hắn không quá trông cậy vào Bạch Ngọc. Bằng không, lúc này hi vọng càng nhiều thất vọng càng lớn.
" Di?"
Tạ Uẩn kinh ngạc, vừa rồi lúc cầm linh châu hắn vô thức vận hành dị năng, không nghĩ tới linh khí cuồn cuộn không dứt ẩn chứa trong linh châu dũng mãnh tràn vào trong cơ thể. Tạ Uẩn có chút kinh hỉ, đột nhiên nhớ tới thời điểm dị năng giả ở mạt thế sử dụng linh hạch tấn giai, kỳ thật linh châu cùng với tinh hạch cũng không khác biệt lắm. Tuy rằng võ giả dưới tu vi Võ Sĩ trong cơ thể không thể chứa đựng linh khí. Nhưng nội tức của hắn đã dung hợp với dị năng, ngay cả linh khí tứ tán trong thiên địa cũng có thể hấp thu, vậy hiện tại...
Tạ Uẩn lại lần nữa vận hành dị năng, hấp thu linh khí trong linh châu. Không lâu sau đó, một viên linh châu hóa thành bột phấn, Tạ Uẩn cũng không có dừng lại, sau khi liên tục hấp thu ba viên linh châu. Năng lượng trong cơ thể cuối cùng đạt tới mức bão hòa.
Tạ Uẩn có chút thất vọng, thân thể này tư chất này thực sự quá kém, hấp thu một chút linh khí cũng không chịu nổi. Bất quá, linh châu có thể thay thế tinh hạch, nói thế nào cũng là tin tức tốt. Tạ Uẩn vui sướиɠ đem linh châu còn dư thu hồi lại, hắn quyết định Bạch Ngọc nếu an phận, hắn cũng sẽ không đi tìm bà ta gây phiền toái, coi như nể mặt bà ta đã đem tới cho hắn một kinh hỉ vậy.
Tiếp đó, Tạ Uẩn bắt đầu ủ chín linh thực. Vì hài tử, thân thể của lão bà tiện nghi , vẫn nên mau chóng trị liệu thì tốt hơn.
Vội vàng một buổi sáng, Tạ Uẩn đem dược liệu chuẩn bị đầy đủ hết, nguyên liệu của phần thuốc tắm này so với linh dược mà hắn dùng để luyện chế gien dịch còn quý hơn. Tạ Uẩn thiệt tình cảm thấy, nuôi gia đình thực không dễ, đặc biệt hắn còn có một lão bà phá sản nữa chứ.
Hết thảy đều chuẩn bị ổn thỏa, Tạ Uẩn phân phó Lý Kỳ, nâng thùng tắm đặt vào trong sương phòng, tiếp đó hắn liền bắt đầu điều phối thuốc tắm.
Cảnh Nhiên nhìn Tạ Uẩn động tác lưu loát, trong lòng có hơi giật mình. Nghe đồn Tạ thất thiếu tính cách mềm yếu, là một phế vật không được việc gì. Nhưng mà, bây giờ y lại tận mắt nhìn thấy, vị thiếu gia này xử trí hạ nhân sạch sẽ lưu loát, có thiên phú luyện chế dược tề. Trừ lúc nói chuyện có hơi hỗn trướng một chút, như thế nào cũng nhìn không ra, người này đến tột cùng là mềm yếu ở đâu.
Người này biến hóa quá sức kinh người, Cảnh Nhiên khẽ vuốt vết thương trải rộng trên mặt mình, trong lòng có chút bực mình. Mặt của y cũng đâu dọa người đến mức khiến người ta sợ đến mức thay đổi cả tính cách.
Tạ Uẩn quay đầu, vừa vặn thấy động tác của Cảnh Nhiên, trong lòng không nhịn được vui vẻ, lập tức cười ha ha, sau khi cười xong, hắn lại ra vẻ quan tâm mà nói: " Ngươi yên tâm, tuy rằng ngươi lớn lên thực xấu, nhưng gia sẽ nghĩ cách trị liệu cho ngươi, không cần tự ti."
Cảnh Nhiên trừng mắt, vội vàng thu hồi tay lại, trong lòng âm thầm ảo não, sao mình lại để cho tên mập chết tiệt này chê cười chứ.
Cuối cùng trong lòng Tạ Uẩn cũng cảm thấy thoải mái một chút, hắn còn tưởng lão bà tiện nghi trấn định như vậy, một chút cũng không thèm để ý đến dung mạo, hóa ra là chỉ thích làm ra vẻ.
Tạ Uẩn giống như là phát hiện ra một bí mật hết sức to lớn, tâm tình vô cùng vui sướиɠ, lúc này khi nhìn lại Cảnh Nhiên, ngay cả vết sẹo trên mặt y cũng thấy thuận mắt hơn một chút.