Chương 11-2

Không biết nằm bao lâu, Tạ Đông Quân vẫn không cảm thấy buồn ngủ. Cái gì cũng không còn nghĩ tới, hắn chỉ biết ngẩn người nhìn theo ánh trăng đang thong thả trên trời. Bất ngờ, một trận gió bên ngoài lùa vào khiến Tạ Đông Quân không nhịn được đánh cái rùng mình.

Đã cuối thu, độ ẩm vào ban đêm hạ rất thấp, người ngồi ngoài trời rất dễ bị cảm lạnh.

Trong lòng Tạ Đông Quân lại nghĩ tới Bộc Dương Tuyên Cầu đang ở bên ngoài, do dự một hồi, cuối cùng vẫn đứng dậy.

Mở cửa ra nhìn, quả nhiên Bộc Dương Tuyên Cầu vẫn ngồi cạnh cửa. Bộc Dương Tuyên Cầu đang lúc chợp mắt, nghe thấy tiếng Tạ Đông Quân xuống giường liền mở to mắt. Lúc này, y cứ thế ngồi nhìn Tạ Đông Quân.

Quả nhiên, bên ngoài so với trong phòng lạnh hơn. Tạ Đông Quân vừa mới mở cửa thôi đã hắt xì một cái. Bộc Dương Tuyên Cầu thấy thế liền nhăn mày, muốn đem Tạ Đông Quân quay lại trong nhà.



Sao lại đi ra ngoài? Bên ngoài rất lạnh, mau trở vào trong đi.

Nhưng Tạ Đông Quân cũng không có động đậy, chỉ đứng một chỗ, nhíu mày nhìn lại Bộc Dương Tuyên Cầu.



Ngươi có chuyện gì vậy? Là ngực đau sao? – Bộc Dương Tuyên Cầu khẩn trương hẳn lên, y đưa tay ra muốn chạm vào Tạ Đông Quân nhưng nghĩ lại tình cảnh lúc này Tạ Đông Quân không thừa nhận quen biết mình nên cánh tay chìa ra đành cứng ngắc dừng giữa không trung.

Tạ Đông Quân đương nhiên biết Bộc Dương Tuyên Cầu đang để ý cái gì, thế nên hắn cũng không biết phải tỏ thái độ gì, chỉ xấu hổ nhìn y.

Thấy Tạ Đông Quân không có vẻ không thoải mái, Bộc Dương Tuyên Cầu mới yên lòng chút chút.



Ngươi …. Có chuyện gì ư? Nếu không có việc gì thì nên vào nhà đi, cẩn thận không bị cảm. – Bộc Dương Tuyên Cầu nói rất nghiêm túc rồi lại ngồi xuống dưới đất.

Thấy thái độ lạnh lùng của Bộc Dương Tuyên Cầu, tâm Tạ Đông Quân cũng xót xa. Vốn định cứ thế quay đầu vào nhà nhưng lại không nỡ để y một mình ở đây trúng gió. Do dự hồi lâu, rốt cuộc Tạ Đông Quân lấy hết dũng khí mở miệng.



Ngươi … ngươi mới … ngồi ở chỗ này không sợ bị lạnh chết hả? – khẩu khí Tạ Đông Quân có vẻ hung ác, cố thể hiện sự khó chịu của mình.

Xem đi, rõ ràng đã quyết tâm làm như không quen biết Bộc Dương Tuyên Cầu nhưng rồi lại chẳng thể coi y như người lạ. Vừa nghĩ tới những lời y nói liền đau lòng, ấy vậy mà khi ra tới đây lại không biết lấy mặt mũi đâu đi quan tâm y.

Người này đúng là cả đời không thể làm người nhẫn tâm.



Thân mình ta cứng rắn, gió thổi qua cũng không ngã được. Vả lại… – ánh mắt Bộc Dương Tuyên Cầu ảm đạm hẳn, miệng nở nụ cười chua sót.



Đối với ngươi, ta chỉ là một kẻ xa lạ. Sao ngươi có thể cho một kẻ lai lịch không rõ ràng vào nhà chứ?

Vậy khi nãy, là ai đã tự nhiên chạy xộc vào nhà hắn? Tạ Đông Quân không nói gì song trong lòng đang nói thầm.



Cũng không xem như người lạ đi…. Vừa nãy chẳng phải ngươi vô duyên vô cớ xông vào nhà ta sao… – Tạ Đông Quân ấp úng gắng tìm lý do để Bộc Dương Tuyên Cầu đi vào nhà.



Nếu vậy thì ta xin lỗi. Ta sẽ không tái phạm nữa. – cách nói chuyện của Bộc Dương Tuyên Cầu vẫn giữ một khoảng cách nhất định, biểu hiện một bộ nho nhã lễ độ. Kỳ thực trong lòng y đang thầm cười trộm.

Y là ai chứ? Y chính là Bộc Dương Tuyên Cầu nha! Đường đường hoàng đế Đại Hạo, nếu chỉ vì bị hắn cự tuyệt mà đã giận thì hắn không gọi là Bộc Dương Tuyên Cầu nữa.

Phát hiện trong giọng nói của Bộc Dương Tuyên Cầu có khoảng cách, Tạ Đông Quân cảm thấy rất không vui. Nhất là diễn cảm trên mặt y, hắn đã nhìn thấy nhiều lần. Đó chính là vẻ mặt tươi cười mà Bộc Dương Tuyên Cầu dùng để đối diện với những người ngoài.

Hiện tại, Bộc Dương Tuyên Cầu lấy vẻ mặt này nói chuyện với mình khiến Tạ Đông Quân cảm thấy vô cùng tức giận. Lúc này, hắn căn bản đã quên béng cái chuyện hắn nói không quen biết Bộc Dương Tuyên Cầu rồi.



Ngươi đừng có dài dòng nữa! Nhanh vào nhà cho ta! Nếu bị cảm thì sao lo liệu được? Chỗ này của ta cũng không có biện pháp hầu hạ vương gia tôn quý như ngươi đâu.

Tạ Đông Quân một bên nói một bên kéo Bộc Dương Tuyên Cầu. Bộc Dương Tuyên Cầu cũng thuận theo để cho hắn kéo vào phòng trong.

Sau khi vào trong nhà, Tạ Đông Quân đang định buông tay thì lại bị Bộc Dương Tuyên Cầu bắt được.



Quả nhiên là ngươi vẫn biết ta? Trò chơi người lạ có thể kết thúc được chưa?

Màn kịch đến đây coi như hoàn toàn bị xé mở, Tạ Đông Quân ngập ngừng chốc lát, cuối cùng vẫn phải chấp nhận bại trận. Nếu đã không cần phải diễn nữa thì Tạ Đông Quân chẳng cần phải giấu diếm, lạnh nhạt hỏi thẳng:



Tại sao ngươi lại tìm tới đây?

Thấy Tạ Đông Quân không còn duy trì việc không biết mình nữa, rốt cuộc Bộc Dương Tuyên Cầu cũng thấy nhẹ lòng. Song y vẫn chưa trả lời vấn đề Tạ Đông Quân hỏi mà kéo tay ôm hắn vào lòng. Coi như bù đắp nỗi khổ tương tư mấy năm qua.



Đừng … Chặt quá! Ta không thể thở được! – Tạ Đông Quân tuy oán hận nhưng không có ý đẩy Bộc Dương Tuyên Cầu ra. Nhiều năm như thế, hắn hoài niệm cái ôm của Bộc Dương Tuyên Cầu.

Bị mùi hương quen thuộc của Bộc Dương Tuyên Cầu vây quanh, nội tâm Tạ Đông Quân cũng kích động, nhịn không được mà cái mũi cay cay, hốc mắt theo đó đỏ ửng lên. Hắn đem mặt vùi vào trong ngực Bộc Dương Tuyên Cầu, như sợ y sẽ nhìn thấy bộ dạng mất mặt của mình lúc này.

Nhưng là hắn không ngẩng đầu nên cũng không nhìn thấy cái khuôn mặt xấu xí kia của Bộc Dương Tuyên Cầu. Còn Bộc Dương Tuyên Cầu thì cố nhịn xuống cảm xúc kích động của mình, thì thào oán hận:



Ngươi đúng là vô tâm vô phế … Vậy mà nhẫn tâm bỏ lại ta, một mình rời đi … Lại còn trốn tránh ở nơi hoang sơn dã linh. Ngươi thật sự nghĩ, ngươi muốn ta quên là ta sẽ quên sao?



Nhưng …

Tạ Đông Quân đang muốn phản bác nhưng lại nuốt lời trở lại. Hắn phải nghĩ cách giấu đi chuyện Bộc Dương Ngự Thiên buộc mình ra khỏi cung, miễn cho Bộc Dương Tuyên Cầu sau khi trở về sẽ trở mặt thành thù với Bộc Dương Ngự Thiên. Lúc đó thì hoàng cung đại loạn.

Xem ra Tạ Đông Quân vài năm sống trong núi sâu không hay biết gì, ngay cả thế cục của Đại Hạo gần đây cũng không rõ ràng lắm.

Không chú ý tới câu nói gián đoạn của Tạ Đông Quân, Bộc Dương Tuyên Cầu chỉ gắt gao ôm chặt hắn.



Ta rất nhớ ngươi…

Bộc Dương Tuyên Cầu thì thào nói, bởi vì y sợ sẽ mất đi lần nữa nên không dám buông tay ra. Hành động này lại khiến Tạ Đông Quân đau lòng hơn. Nghĩ rồi, Tạ Đông Quân tăng thêm lực ôm, miệng hé nở nụ cười hạnh phúc, mãn nguyện mấy năm nay vắng bóng.



Ta cũng rất nhớ ngươi.

Vốn nghĩ rằng khi gặp lại sẽ cảm động không thôi; nhưng trong lúc đang đắm chìm trong dòng cảm xúc, Tạ Đông Quân ý thức được tay của Bộc Dương Tuyên Cầu bắt đầu không an phận.



Không phải là ngươi …

Tạ Đông Quân ngẩng đầu, vừa lúc đón nhận đôi mắt sáng lóa của Bộc Dương Tuyên Cầu, giống như ánh nhìn của một con chó lớn đang thèm thuồng bữa ăn của mình. Sự cảm động biến mất trong nháy mắt, Tạ Đông Quân thầm nghĩ cách cách ly cái tên sắc ma Bộc Dương Tuyên Cầu này càng xa càng tốt.



Ngươi buông! Đồ quỷ háo sắc!

Tạ Đông Quân hổn hển muốn giãy vuốt sói Bộc Dương Tuyên Cầu ra nhưng Bộc Dương Tuyên Cầu lại dính chặt hơn; dù só giãy kiểu gì cũng không được.



Đông Quân, sao ngươi có thể nói ta như vậy! Cũng không ngẫm lại xem ngươi rời khỏi ta mấy năm rồi, mỗi ngày ta đều muốn ngươi. Giờ vất vả lắm mới tìm được ngươi, thế mà ngày cả một lần ngươi cũng không cho ta làm…

Bộc Dương Tuyên Cầu lộ ra bộ dáng đáng thương hề hề, chỉ kém không nhỏ ra vài giọt nước mắt.



….. – Tiểu nhân đê tiện!

Bộc Dương Tuyên Cầu dùng ai binh sách lược, Tạ Đông Quân vốn mềm lòng liền giơ cờ trắng đầu hàng.



Nực lắm, để cho ta tắm rửa cái đã…



Nào còn có thời gian!

Tạ Đông Quân xuống nước, Bộc Dương Tuyên Cầu sao còn quản nhiều được liền ôm Tạ Đông Quân ném lên giường, tiếng sói tru lên rồi cả người y nhảy phốc lên theo.

___

Đợi lúc Tạ Đông Quân có thể xuống được giường thì mặt trời đã trôi về phía bên kia chân trời. Nhưng dĩ nhiên Tạ Đông Quân không thể xuống giường mà chỉ có thể ghé vào thành giường, cả người không nhúc nhích nổi. May cái miệng còn hoạt động được, ra sức mắng chửi tên đầu sỏ gây ra nông nỗi này là Bộc Dương Tuyên Cầu.



Sắc dục huân tâm, buông thả du͙© vọиɠ, không biết chừng mực … Nếu ngươi là hoàng đế, ta xem ra Đại Hạo sẽ diệt vong sớm …



Về điểm ấy thì ngươi có thể yên tâm. Đại Hạo được ta thống trị thực sự cường tráng. – Bộc Dương Tuyên Cầu một bên giúp Tạ Đông Quân rửa sạch thân thể, một bên nói.

Tạ Đông Quân không phát hiện ra ẩn ý trong lời nói của Bộc Dương Tuyên Cầu nên vẫn cứng đầu tranh cãi cùng y:



Hừ … Nói như ngươi là hoàng đế ấy…



Thì đúng vậy mà! Năm năm trước ta đã tiếp vị, hiện tại niên hiệu của Đại Hạo đã đổi sang là Đông Danh, không còn là Ngự Thịnh nữa. –

ngữ khí Bộc Dương Tuyên Cầu vẫn nhẹ hẫng như không, cứ như đang nói chuyện thời tiết hôm nay thế nào.



Ưm…. Hảa??!!

Tạ Đông Quân ngã phịch xuống, lập tức đau điếng cả người.



Ai, ngươi đừng có lộn xộn nữa! – thấy Tạ Đông Quân đau nhe răng nhếch miệng mà Bộc Dương Tuyên Cầu đau lòng.



Ngươi … sao ngươi lại làm hoàng đế?!

Cũng không ngẫm lại xem vì sao hắn lại phải rời khỏi Bộc Dương Tuyên Cầu. Hắn cố gắng, chịu đựng lâu như thế, một thân một mình ở nơi hoang vắng này, tưởng là có thể giúp Bộc Dương Tuyên Cầu có thể yên tâm trở thành một Đại tướng quân. Không ngờ, hiện tại Bộc Dương Tuyên Cầu lại thoải mái nói cho hắn biết rằng mình đã tiếp ngôi vị hoàng đế.

Vậy từ trước tới giờ hắn cố gắng vì cái gì hả?

Tạ Đông Quân tức giận khiến toàn thân phát run, nếu không phải vì trên người không còn sức lực thì hắn đã sớm đứng lên đánh cho Bộc Dương Tuyên Cầu một trận rồi.

Nhưng vấn đề là tại sao sau khi nghe thấy Tạ Đông Quân chất vấn mà Bộc Dương Tuyên Cầu thoạt nhìn còn giận dữ hơn so với hắn?



Tại sao? Ngươi còn dám hỏi ta tại sao?

Bộc Dương Tuyên Cầu cúi người đối diện với Tạ Đông Quân. Lúc này Tạ Đông Quân phát hiện hai mắt y đã ngập tràn nguy hiểm.



Ngươi chính là người gạt ta, nói ngươi phải trở về thế giới cũ rồi biến mất vô tung vô ảnh. Ngươi cho rằng, nếu không nhìn thấy thì ta sẽ quên ngươi dễ dàng được hả? Đương nhiên là ta dù có phải lên trời xuống đất cũng phải tìm thấy ngươi! Trước mắt, biện pháp tốt nhất chính là làm hoàng đế. Sau khi làm hoàng đế thì ta muốn làm gì cũng được, dĩ nhiên càng có nhiều cách để tìm kiếm ngươi hơn. – Bộc Dương Tuyên Cầu nói rồi cười hừ một tiếng. Nụ cười mang vẻ điên cuồng, thần thái của y thậm chí còn hơi giống kẻ bị tâm thần.

Đôi mắt Tạ Đông Quân trừng càng lớn, hoàn toàn không dám tin:



Ngươi … Không phải là ngươi …

Đừng nói người này vì tìm hắn mà thì huynh đoạt vị chứ? Tuy ý nghĩ đó vô cùng khủng bố những Bộc Dương Tuyên Cầu đang đứng trước mặt hắn đây thì dám làm chuyện đó thật lắm!



Trước khi ta kịp xuống tay thì người kia đã chết rồi. Nếu không phải sau này ta mới biết được tất cả mọi chuyện tốt kia đều do hắn làm thì ngay từ đầu ta đã cho hắn chết thật khó coi rồi. Mọi cách ta đều đã dùng, chỉ thiếu không gϊếŧ chính mình để đi tìm ngươi … Mặc dù vài lần ta đã nghĩ làm nhưng đều bị ngăn cản.

Bộc Dương Tuyên Cầu một bên nói một bên kéo vạt áo ra.

Vừa nãy vì Bộc Dương Tuyên Cầu không có lột hết áo ra nên Tạ Đông Quân không phát hiện trên ngực y phủ kín những vết sẹo dài, ngắn trông thực dữ tợn, xấu xí.

Tạ Đông Quân trừng trừng nhìn người đứng trước mắt mình, trong đầu chỉ có một suy nghĩ rằng người này chắc điên rồi; y bởi vì hắn mà bị tẩu hỏa nhập ma rồi!

Hắn nghĩ vậy, rồi kìm lòng không được mà vươn tay, dùng sức ôm Bộc Dương Tuyên Cầu vào lòng. Cái ôm chặt tới mức, tưởng như Tạ Đông Quân muốn nhập Bộc Dương Tuyên Cầu vào cơ thể mình.

Tạ Đông Quân không biết rằng, lúc đó Bộc Dương Tuyên Cầu thật sự nghĩ mình cứ thế mà phát điên mất. Nói thêm, dù y có đang nằm mộng cũng không sao; bởi y hy vọng mình mãi đắm chìm trong giấc mộng đẹp đẽ này, sẽ không cần tỉnh lại nữa.



Đông Quân … theo ta về nhà đi, có được không?

Nhà mà Bộc Dương Tuyên Cầu nói đương nhiên là Tĩnh Tâm điện điện. Nơi kia đã không có người đặt chân tới đã lâu rồi. Từ sau khi Bộc Dương Tuyên Cầu đăng cơ thì y cũng không còn tới đó nữa, y không muốn sống trong ngôi nhà không có Tạ Đông Quân.

Thậm chí, y còn chẳng muốn gọi nơi đó là nhà nữa!

Hiện tại, Tạ Đông Quân đã trở lại, cuối cùng thì y cũng có dũng khí bước vào ngôi nhà đó lần thứ hai.



…. Được!

Tạ Đông Quân gật đầu, lực tay tăng thêm chút.

Trở về thôi, lần này trở về sẽ không ly khai nữa