Tuy rằng thành công để Bộc Dương Tuyên Cầu gia nhập quân đội; nhưng những ngày tiếp theo có thể nói là thực thảm. Ít nhất, đối với Tạ Đông Quân mà nói thì đúng là như vậy!
Bình thường, giờ mão Bộc Dương Tuyên Cầu mới rời giường; hiện tại đã chuyển thành giờ dần phải xuất môn. Ngày nào cũng phải tới quân trướng để họp bàn, luyện tập, mỗi ngày đều bận rộn vô cùng.
Mà Tạ Đông Quân thân là thị phó cũng phải lục tục rời giường từ giờ Dần, tùy lúc đi theo Bộc Dương Tuyên Cầu. Ngay cả khi họp, hắn cũng phải đứng một bên, có muốn cũng không thể ngủ gà ngủ gật.
Cuộc sống thế này mà dành cho con người sao?! Tạ Đông Quân nhìn Bộc Dương Tuyên Cầu đang nghiêm túc thảo luận việc bày trận với Trần tướng quân, trong lòng thầm bội phục sự dẻo dai, kiên cường, nhẫn nại của y khi nói mấy chuyện nhàm chán kia.
Cùng lắm chỉ là chuyện bày binh bố trận, có cần phải nghĩ ra mấy chục cái trận dự bị không?
Ngày nào cũng như ngày nào, không ngừng diễn luyện. Tuy hắn không hề phải động tay động chân nhưng chỉ mỗi việc đứng phơi nắng đủ khiến Tạ Đông Quân sắp bị mất nước. Thế nhưng Bộc Dương Tuyên Cầu vẫn giữ nguyên cái tinh thần hiên ngang, chạy đủ mọi nơi.
Sau khi duyệt quân, còn phải họp thêm một hai canh giờ, nội dung thì “hàng nghìn bài chỉ một điệu”, Tạ Đông Quân nghe tới nghe lui đều giống nhau.
–
Đông Quân … Đông Quân … Tạ Đông Quân!
–
Đừng có phá!
Tạ Đông Quân không kiên nhẫn gạt cái thứ cứ chụp hai má hắn rồi giật mình hoàn hồn. Khi thấy Bộc Dương Tuyên Cầu ban nãy còn đang trong cuộc thảo luận giờ đã đứng trước mặt mình, hắn mới biết chính mình đã nhắm mắt ngủ gục tự lúc nào không biết.
–
Đã xong rồi sao?
–
Đã xong sớm rồi. Ngươi đó… Đứng mà vẫn ngủ được. Ta thực sự thua ngươi rồi! – Bộc Dương Tuyên Cầu bất đắc dĩ cười, ngữ khí lại nhiều phần dung túng.
Tạ Đông Quân lúng túng một vài giây rồi nhanh chóng phản bác:
–
Ta mới không ngủ! Ta chỉ là … Ta chỉ là đang nghĩ vài chuyện, nghĩ quá chuyên tâm nên không phát hiện cuộc họp đã kết thúc thôi!
–
…. Tạ Đông Quân!
–
Cái gì?
–
Nước miếng…
–
….
Một bên dùng ống tay áo lau nước miếng dưới cằm, Tạ Đông Quân lập tức nói sang chuyện khác:
–
Chúng ta nhanh trở về Tĩnh Tâm điện! Hồi trưa, điện hạ dùng bữa khá muộn, nhất định là giờ đói bụng rồi!
Vừa nói, Tạ Đông Quân vừa dẫn đường đi ra khỏi phòng nghị sự. Bộc Dương Tuyên Cầu ở phía sau, lắc đầu cười cười rồi cũng cất bước đi theo.
Mỗi ngày đều lặp lại như vậy, chốc chốc đã qua nửa tháng, ngày xuất chinh cũng tới.
Không biết có phải vì quan hệ với Bộc Dương Tuyên Cầu hay không mà Bộc Dương Ngự Thiên lại tự mình đưa tiễn. Tạm thời, cho dù là vì nguyên nhân gì hành động này đích thực đã góp phần đề thanh sĩ khí.
Lần này xuất chinh, chặng đường đi về phải mất một tháng, điều kiện tiên quyết là không có chuyện gì phát sinh giữa đường. Vốn định cưỡi ngựa nhưng Bộc Dương Tuyên Cầu lại băn khoăn Tạ Đông Quân cưỡi ngựa không tốt, thêm đó sức khỏe hắn không đảm bảo. Cuối cùng, y đành tiếp nhận ý tốt của Trần tướng quân, đó là một chiếc xe ngựa chuẩn bị sẵn dành cho trung tướng.
Có điều, Tạ Đông Quân vẫn có chút vấn đề… Hắn say xe!
–
Ưm… – vì bên trong xe nhỏ hẹp nên Tạ Đông Quân chỉ có thể nằm trên đùi Bộc Dương Tuyên Cầu, trên trán đắp một chiếc khăn lạnh, miệng không ngừng rêи ɾỉ.
Đặt chân lên xe ngựa thôi là mọi hoạt động của Tạ Đông Quân lập tức về con số Không. Trừ những lúc đội quân dừng lại nghỉ ngơi, hắn mới miễn cưỡng lấy lại tinh thần mà làm việc; còn vào những lúc khác thì chỉ biết nằm rên ư ử.
–
Hầu hạ khó khăn như thế, thật không biết ai mới là ông chủ.
Bộc Dương Tuyên Cầu nhíu mày, nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện sự lo lắng nhiều hơn là oán hận.
–
Ta không có giống các ngươi… quái dị.. Ư… Ọe…
Tạ Đông Quân nói còn chưa dứt lời, lại gập người nôn lấy nôn để lên mặt sàn xe. Bộc Dương Tuyên Cầu trợn trắng mắt, nhanh tay mở một bên mành để xua bớt mùi chua chua trong xe.
Nôn xong, Tạ Đông Quân lại tiếp tục nói:
–
Ta chính là rất mảnh khảnh! Ngươi xem đi, xe ngựa chẳng có chút tiến bộ nào, bánh xe bằng gỗ xóc nảy muốn chết… Đến lúc đó, trên người ta nhất định sẽ có rất nhiều vết bầm xanh đỏ cho xem…
Nói mà cũng không ngẫm lại xem, chính mình đã cứng đầu cứng cổ đòi đi theo… Những lời này Bộc Dương Tuyên Cầu chỉ ngẫm trong bụng chứ không có nói ra.
–
Đúng, đúng… Vậy phải xin lỗi ngươi. Mau xuống một ngụm nước sấu súc miệng!
Tạ Đông Quân nghe lời, nhấp một ngụm nước sấu rồi lại tiếp tục lải nhải:
–
Quốc gia các ngươi không tiến bộ nhất chính là chế độ thái giám! Tại sao một người bình thường không làm thị nhân được, mà cứ buộc người ta phải thiến rồi mới được tiến cung làm việc hử! – Tạ Đông Quân càng nói càng kích động. Chỉ cần nhắc tới chuyện này là hắn liền tức giận.
–
Cái gì nói quốc gia của chúng ta? Nói cứ như ngươi không phải là dân của Đại Hạo ấy…. Trong cung, ngoại trừ hoàng tộc, đương nhiên không thể có nam nhân nào khác có thể tồn tại chốn hậu cung a! Nếu không sẽ liên lụy tới cung nữ, thậm chí còn rắc rối tới quý nhân phi tử. Vậy chẳng phải hậu cung sẽ đại loạn? Làm thế cũng chỉ vì đảm bảo chắc chắn huyết thống hoàng tộc thôi!
Tạ Đông Quân trầm mặc một hồi, biểu cảm trên mặt vô cùng quái dị. Bản thân hắn đây, dĩ nhiên hắn không có khả năng bậy bạ với cung nữ hoặc quý phi lung tung gì đó; ngược lại, hắn có thể cùng nam nhân…
Chú ý thấy phản ứng của Tạ Đông Quân, Bộc Dương Tuyên Cầu nhíu mày hỏi:
–
Biểu cảm của ngươi vậy là sao?
Do dự một chút, Tạ Đông Quân vẫn là thật bụng trả lời:
–
Tuy ngươi nói thế không phải là không có đạo lý, nhưng cũng có trường hợp, nam nhân không yêu thích nữ nhân. Nói vậy thì nên phòng bị thế nào?
–
Một vài quý tộc có nuôi dưỡng luyến đồng. Loại chuyện này cũng không hiếm thấy, nhưng việc đó thường không kéo dài được. Thêm nữa, cũng không phải được xã hội biết là được chấp nhận.
Đương nhiên Tạ Đông Quân đã nghe qua loại chuyện này. Hắn ghét nhất là bị xem như luyến đồng mà nuôi dưỡng. Có lẽ có quan hệ với tháng ngày mà Dương Tiểu từng trải qua.
–
Ta không phải nói tới loại đó! Ta muốn nói là, hai người thật lòng yêu thương nhau. Là tình yêu của hai người cùng giới ấy!
Vì chưa bao giờ nghĩ tới chuyện đó nên Bộc Dương Tuyên Cầu sửng sốt hồi lâu, rồi mới giật mình, phục hồi lại tinh thần vì tiếng gọi là Tạ Đông Quân.
–
Ngươi? Ngươi là thích nam nhân sao? – qua một hồi thất thần, Bộc Dương Tuyên Cầu liền hỏi ra miệng. Song trong lòng y cảm thấy kỳ quái, vì sao mình lại muốn hỏi như thế?
–
Ở quê hương của ta, loại chuyện này không hiếm thấy. Hơn nữa, đối với nhiều người thì đó là chuyện quá bình thường.
Tạ Đông Quân chợt nhếch mép, tặng cho Bộc Dương Tuyên Cầu một nụ cười tươi quái dị. Hắn không có trả lời trực tiếp vấn đề Bộc Dương Tuyên Cầu hỏi, ý nói đề tài này đến đây là chấm dứt.
Tuy rằng Tạ Đông Quân là một tên thị phó phiền phức, hung hăng, càn quấy nhưng tốt xấu gì cũng có điểm thú vị. Đội quân vừa mới tới chỗ cắm trại nghỉ ngơi, Bộc Dương Tuyên Cầu lập tức tiến vào doanh trướng để thương thảo sách lược. Đúng lúc đó, có trinh thám trở về đem tin tức tìm được báo cho Trần Chấn Uy.
Đi ra đi vào, Bộc Dương Tuyên Cầu đã bỏ lỡ giờ cơm của đội quân, y liền quay trở lại lều trại của mình. Tạ Đông Quân đang hâm nóng lại bữa tối, thấy Bộc Dương Tuyên Cầu đi tới liền nhanh ra mời y vào dùng cơm.
–
Ngươi trở về đúng lúc lắm, mau tới ăn đi! Nhất định là ngươi rất đói rồi!
Ba bữa của Bộc Dương Tuyên Cầu luôn luôn đúng giờ đùng giấc; dùng bữa muộn thế này đúng là chuyện khó gặp.
Bộc Dương Tuyên Cầu tháo kiếm bên hông, giao cho Tạ Đông Quân rồi ngồi xuống, bắt đầu ăn liên hồi. Thời gian dài sử dụng trí não quả thực khiến y đói bụng kinh khủng. Tạ Đông Quân thấy y ăn cơm liền đi ra ngoài, muốn gọi người chuẩn bị nước tắm.
Đợi tới khi hắn trở về thì Bộc Dương Tuyên Cầu đã ăn no căng bụng.
–
Đã nói nhiều lần, đừng có ăn nhanh như thế! Ăn vậy không tốt với dạ dày! – Tạ Đông Quân nhịn không được oán hận vài câu. Nhưng Bộc Dương Tuyên Cầu thì lần nào cũng làm như không có nghe thấy.
Lúc hầu hạ Bộc Dương Tuyên Cầu tắm, Tạ Đông Quân thuận miệng hỏi vài chuyện.
–
Sao bàn bạc muộn vậy. Xảy ra chuyện gì sao?
–
Ừm… cũng không có chuyện gì. Chỉ là bọn sơn tặc này có chút mờ ám nên mới thảo luận thêm mấy đối sách.
Nghe thế, Tạ Đông Quân bất giác có chút lo lắng. Trong lòng hắn có linh cảm, nguy hiểm bên cạnh mình. Bây giờ, quả thực đã có cảm giác mình đang trong quân đôi, chiến tranh có thể tùy thời mà bùng nổ.
–
Không có gì nghiêm trọng thật sao? Ngày mai muốn phát động công kích sao? Hay là hoãn lại?
–
Tướng quân nói, trước tiên cứ hành động theo kế hoạch cũ. Theo lý thuyết, tin tức truyền về cũng chưa có gì ngoài tầm, mà nơi chúng ta hạ trại cũng đủ ẩn mật.
–
À..
Vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, Bộc Dương Tuyên Cầu thình lình mở bừng mắt, ngửa đầu nhìn Tạ Đông Quân.
–
Ngươi sợ hãi sao?
Tạ Đông Quân không chút che dấu, thừa nhận:
–
Có chút!
Bộc Dương Tuyên Cầu nâng một cánh tay ướt đẫm nước, đẩy hai bên tóc mai của Tạ Đông Quân lên.
–
Yên tâm đi, không có gì phải sợ. Ta nói rồi, ta sẽ bảo vệ ngươi!
Tạ Đông Quân sửng sốt, mây đỏ lập tức kéo về trên hai gò má hắn.
–
Ai.. ai muốn ngươi bảo hộ chứ! Ngươi trước tiên phải hảo hảo bảo vệ mình đi!
Bộc Dương Tuyên Cầu ha ha cười, không có trả lời nữa.
Sau khi tắm rửa, lau khô người cho Bộc Dương Tuyên Cầu, Tạ Đông Quân lại hầu y mặc y phục rồi mới sai ngươi đem thùng gỗ mang đi. Xong xuôi, hắn chuẩn bị đi ngủ.
Trong lều trại không có giường mà chỉ có đặt một tấm đệm dày thay giường ở góc lều. Thoạt nhìn có vẻ thoải mái nhưng đó là vì Bộc Dương Tuyên Cầu mà chuẩn bị; còn Tạ Đông Quân cũng chỉ có thể ngả ra đất mà nghỉ ngơi.
–
Ngươi tới theo ta ngủ đi. Giường này rất lớn!
–
Hai đại nam nhân ngủ với nhau rất quái! – Tạ Đông Quân nhăn mặt, nhăn mũi từ chối.
Cho dù bình thường Tạ Đông Quân làm loạn, không biết lớn nhỏ; nhưng nói gì thì hai người bọn họ vẫn là quan hệ chủ tớ. Nếu có người đi vào thấy được thì không biết Bộc Dương Tuyên Cầu sẽ bị ngươi ta nói gì.
Bộc Dương Tuyên Cầu không lay chuyển được hắn nên cũng đành thôi, thổi tắt ngọn nến, đặt lưng ngủ.
Tuy trên mặt đất cũng có trải thảm nhưng cảm giác ngủ trên mặt đất, mất thăng bằng vẫn khiến xương cốt khó chịu. Đúng lúc Tạ Đông Quân xuay người lần thứ mười thì Bộc Dương Tuyên Cầu lên tiếng:
–
Tốt nhất, ngươi nên lại đây đi. Nếu ngươi cứ lăn lộn qua lại cả đêm thế thì ta cũng chẳng ngủ được.
–
….
Tạ Đông Quân bật người dây, ôm chiếc gối, chịu phận bất hạnh đi qua, chui vào trong ổ chăn của Bộc Dương Tuyên Cầu rồi nằm xuống. Hiển nhiên, cái sàn nhà không thoải mái kia đã bị đả bại trong bụng Tạ Đông Quân.
Quả thực, nằm trong chăn ấm nệm êm có khác! Tạ Đông Quân thoải mái thở dài một tiếng, rất nhanh liền tiến vào mộng đẹp.
Trong màn đêm, cái gì cũng không nhìn thấy nhưng Bộc Dương Tuyên Cầu vẫn có thể ngửi thấy mùi thơm bồ kết cùng mùi cơ thể từ người Tạ Đông Quân truyền đến.
Tạ Đông Quân rất ưa sạch sẽ, mỗi ngày đều phải tắm rửa đến hai lần. Mấy ngày nay, vì di chuyển liên tục, Tạ Đông Quân sớm đã nhịn không nổi. Chắc nhân lúc mình bàn chuyện, hắn đã bỏ chạy đến một nơi nào đó gần đây để tắm táp, giặt giũ.
Không hiểu sao, cảm giác vô cùng mệt mỏi, buồn ngủ của Bộc Dương Tuyên Cầu y hoàn toàn biến mất. Y chỉ biết nằm đó, ngẩn người nhìn chăm chăm đỉnh lều trại.
Đúng lúc, Tạ Đông Quân đang ngủ bên cạnh khẽ rên một tiếng rồi nhích sát lại gần. Một tay hắn giữ cánh tay trái của Bộc Dương Tuyên Cầu, ôm chặt vào trong ngực. Với tư thế này, Bộc Dương Tuyên Cầu không thể nào nhúc nhích, chỉ có thể để mặc Tạ Đông Quân ôm.
Sao chính mình lại dung túng hắn như thế… Bộc Dương Tuyên Cầu nghi nghi hoặc hoặc, tự hỏi.
Lúc nhỏ, y rõ ràng rất chán ghét tên thị nhân do hoàng thượng tặng tới này. Y cảm giác, hắn có mục đích gì đó…
Nhưng càng về sau, y lại phát hiện ngươi này không có âm mưu gì. Hắn luôn lấy chuyện của mình làm ưu tiên, thậm chí còn vì không muốn mình bị vũ nhục mà ra mặt đối đầu với Triệu Chiêu. Cuối cùng, hắn bị hung hăng nhục nhã một trận tơi bời
Chuyện đó cuối cùng bị coi như không có, Tạ Đông Quân hoàn toàn xem như chưa có chuyện gì xảy ra, cũng không có ý định dùng chuyện đó để yêu cầu y điều chi. Riêng điểm này, đủ khiến cho Bộc Dương Tuyên Cầu hoàn toàn gỡ xuống phòng bị với hắn.
Hai người ở bên cạnh nhau nhiều năm trời; cái con người nhỏ bé vốn phải ngửa đầu để nhìn người khác hiện tại đã đủ để y ôm vào trong lòng. Thái độ của Tạ Đông Quân đối với y tuy không còn cung kính, lễ độ như trước kia nhưng mỗi khi hắn cùng mình cãi nhau, lại khiến Bộc Dương Tuyên Cầu y cảm thấy thực đáng yêu…
Lúc này, có lẽ vì mây tản ra, ánh trắng theo cửa sổ chiếu thẳng vào, rọi trên người Tạ Đông Quân. Bộc Dương Tuyên Cầu như bị ma ám, nhìn hắn không chớp mắt.
Làn da non mịn, trắng trẻo dưới ánh trăng như phát sáng, hàng lông mi dài uốn thành một vòng cung rũ xuống, đôi môi mỏng khẽ cong cong, cứ như đang gặp mộng đẹp.
Nhìn mãi, Bộc Dương Tuyên Cầu bất tri bất giác vươn tay, nhẹ nhàng mơn trớn môi Tạ Đông Quân. Có lẽ vì cảm giác được đυ.ng chạm, Tạ Đông Quân mím môi lại khiến Bộc Dương Tuyên Cầu giật mình, nhanh chóng rụt tay lại.
Y đang làm cái gì vậy? Thẫn thờ một hồi, Bộc Dương Tuyên Cầu liền bị hành động của mình dọa sợ.
“Hai người thật lòng yêu thương nhau. Là tình yêu của hai người cùng giới!…”
Lời nói trước kia của Tạ Đông Quân đột nhiên lủi lên trong đầu Bộc Dương Tuyên Cầu. Nó khiến tim y bối rối vô cùng, cái gì cũng không thể rõ ràng.
Ngay lúc tâm hoảng ý loạn, Bộc Dương Tuyên Cầu nghe được bên ngoài truyền đến động tĩnh. Y lập tức lấy lại tinh thần, ngưng thần lắng nghe.
Nghe một hồi, bên ngoài bỗng yên tĩnh không chút âm thanh. Nhất thời, Bộc Dương Tuyên Cầu cảm thấy kỳ quái. Theo lý thì không nên im ắng như thế, và y cũng không nghe thấy tiếng bước chân của vệ bin gác đêm.
Bên ngoài im lặng một cách đáng sợ.
Y nhấc cánh tay Tạ Đông Quân sang bên, vén mành lều lên thành góc nhỏ, quan sát bên ngoài.
Dưới ánh trăng chiếu rọi, Bộc Dương Tuyên Cầu phát hiện, xa xa có người té trên mặt đất; một bóng đen nhanh chóng biến mất vào rừng cây cách đó không xa.
Tập trung nhìn kỹ, chỗ đối diện với sườn núi có loáng thoáng ánh lửa chớp động.
Bộc Dương Tuyên Cầu nhanh chóng đi ra ngoài lều trại xem xét thì thấy người nằm trên đất chính là vệ binh gác đêm. Người này bị một vết đao cắt ngay yết hầu, có lẽ đã chết mà không kịp kêu lên một tiếng.
Xem ra, nơi này đã bị bọn sơn tặc phát hiện. Bọn chúng trước tiên phái người gϊếŧ đám người gác đêm, rồi mới tính toán nửa đêm tấn công bất ngờ khiến bọn y bị tiêu diệt ngay khi còn đang ngủ.
Lúc này, trời đã sang canh ba, đúng là thời điểm mọi người ngủ say nhất.
Bộc Dương Tuyên Cầu lập tức chạy vào lều của Trần Chấn Uy, lay tỉnh hắn dậy và nói rõ trạng huống ngoài ý muốn này. Trần Chấn Uy suy tính một lát rồi quyết định âm thầm mai phục; chờ sơn tặc đến liền một mẻ bắt gọn bọn chúng.
Sau khi phái người đi đánh thức tướng sĩ binh, Bộc Dương Tuyên Cầu chạy về lều của mình, đánh thức Tạ Đông Quân.
–
Đông Quân, mau tỉnh lại!
Tạ Đông Quân nhùng nhằng vài lần mới mở mắt, nhất thời vẫn không rõ tình huống lúc này.
–
Không lâu nữa sơn tặc sẽ đánh bất ngờ tới đây, Trần tướng quân muốn mọi người bí mật lui lại sau, rút về nơi an toàn khác.
Nghe đến hai chữ “bất ngờ”, Tạ Đông Quân cuối cùng cũng bừng tỉnh, trên mặt ngập trần hoảng hốt.
–
Đánh bất ngờ?! Vậy, vậy phải lo liệu thế nào?
Bộc Dương Tuyên Cầu đè lại bả vai Tạ Đông Quân, muốn hắn tỉnh táo lại.
–
Không có việc gì! Hiện tại, ngươi cùng người ở hậu bị di chuyển tới nơi an toàn. Không có gì phải sợ.
–
Nhưng mà … Ngươi muốn ở lại đây ư?
–
Đương nhiên. Ta thân là trung tướng, đương nhiên phải ở lại cùng binh tướng mai phục chứ. – Bộc Dương Tuyên Cầu vừa nói vừa mặc áo giáp vào, đem bảo kiếm giắt bên hông.
–
Ta cũng muốn ở lại chỗ này! – tuy rất sợ chết nhưng Tạ Đông Quân vẫn nói ra những lời này.
–
Đừng có làm loạn nữa! Nơi này rất nguy hiểm, ngươi ngoan ngoãn trốn tới nơi an toàn. Đừng có khiến ta khi gϊếŧ địch còn phải phân tâm chăm sóc ngươi! – lời của Bộc Dương Tuyên Cầu thực sự rất nặng, ngụ ý là Tạ Đông Quân nếu ở lại đây sẽ chỉ là một gánh nặng.
–
Nhưng mà.. – Tạ Đông Quân còn muốn nói gì đó nhưng lại bị Bộc Dương Tuyên Cầu trừng một cái khiến hắn phải nuốt lời kia vào bụng.
Bộc Dương Tuyên Cầu rất ít khi làm căng với hắn, cho nên Tạ Đông Quân đối với một Bộc Dương Tuyên Cầu thế này không hề có năng lực phản kháng.
Tạ Đông Quân bị Bộc Dương Tuyên Cầu ép tiến vào đoàn hậu bị rời về tuyến sau; còn y trở về nơi hạ trại, tiến hành việc mai phục. Theo tin tức, đám sơn tặc kia dường như đang tiến đến, hơn nữa còn tiếp cận rất gần rồi.
Dám chơi trò đánh lén, nhất là dám đối đầu với quân đội của Đại Hạo, bọn sơn tặc này coi như lớn mật.
–
Này, Tạ Mãn, đi nhanh thôi!
A Tài, người phụ trách việc nấu ăn trong đội quân xuất chinh, kéo kéo cánh tay Tạ Đông Quân muốn mang hắn đi, Nhưng Tạ Đông Quân lại không hề nhúc nhích.
–
Ta … ta muốn ở lại chỗ này. Ta lo lắng cho điện hạ …
Rõ ràng từ đầu tới cuối đều run rẩy không ngừng, song Tạ Đông Quân vẫn đứng yên tại chỗ, không chịu rời đi.
–
Ai, ngươi sao vậy…
Thấy mọi người đã bắt đầu di chuyển, A Tài gấp tới độ đổ mồ hôi. Nhưng dù có làm cách gì cũng không thể kéo nổi Tạ Đông Quân đang đứng bất động kia. Trời ơi, lúc nãy Bộc Dương Tuyên Cầu đã nói với A Tài hắn rằng, nếu Tạ Đông Quân có chuyện gì thì sẽ hỏi tội hắn nha!
Do dự một hồi, cuối cùng A Tài đành dùng giọng điệu tráng sĩ chặt tay, nói:
–
Được … Được rồi! Ta cũng ở lại cùng ngươi! Nhưng chỉ được đứng ở chỗ này, ngươi tuyệt đối không được chạy vào khu vực bày trận kia!
Vị trị của bọn hắn đã cách nơi đóng quân một khoảng xa, nhưng vì địa hình cộng thêm ánh trăng sáng vẫn có thể thấy rõ tình hình nơi đóng quân.
–
Được!
Tạ Đông Quân đồng ý rồi chuyển ánh mắt, nhìn chăm chăm phía quân đội đóng.
Bên trong nơi đóng quân không có chút động tĩnh, cứ như mọi người còn đang say trong mộng đẹp; mấy vệ binh bị gϊếŧ khi nãy vẫn còn nằm nguyên nơi đó như không một ai phát hiện ra.
Mọi thứ Im lặng tới mức không biết nhóm binh lính mai phục đã núp ở nơi nào; ngay cả một tiếng động cũng không nghe thấy. Màn đêm tĩnh lặng như thế này thực sự khiến lòng người kinh hoảng.
Không biết qua bao lâu, từ rừng cây xa xa bắt đầu chớp lên bóng người. Càng ngày càng nhiều hơn…
Bọn sơn tặc cầm binh khí lén lút tiếp cận nơi đóng quân. Tên đầu lĩnh vung tay ra, cả đám sơn tặc liền nhanh chóng tản ra, ý định tiếp cận từng lều trại. Tay tên kia ngoắc lại, bọn chúng liền ẩn vào trong từng lều. Nhưng không được bao lâu, cả đám với vẻ mặt hoảng sợ chạy ra, không biết nên nói sao với kẻ cầm đầu.
Sơn tặc còn chưa kịp thông báo gì, bốn phía bất ngờ ầm ầm xông ra. Binh lính Đại Hạo mai phục chiếm ưu thế, vây quanh sơn tặc; ngay sau đó là cảnh gϊếŧ chóc bắt đầu.