- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Xuyên Về Viễn Cổ Chủng Điền Ký
- Chương 8: Làm Quen
Xuyên Về Viễn Cổ Chủng Điền Ký
Chương 8: Làm Quen
Mặt trăng trên núi có vẻ đặc biệt sáng, ánh trăng đổ xuống như dòng nước chảy, cả thung lũng đều nhuộm lên màu ánh bạc.
Lâm Diệp nhảy xuống khỏi người Dương, mượn ánh trăng dịu dàng mà nhìn rõ dáng vẻ của thung lũng.
Rõ ràng là một phong cảnh vô cùng đẹp đẽ, nhưng mà cô ấy lại trừng to mắt không tin nổi, ở đây, ở đây rõ ràng là thôn Thượng Thạch, sao lại biến thành bộ lạc Miêu tộc rồi?!
Trước khi vào núi, nhóm nghiên cứu khoa học của họ đã ở lại thôn Thượng Thạch một đêm, cô cực kỳ ấn tượng về địa hình ở đây.
Cô không nhịn được mà đi về phía trước vài bước, ở phía trước có một cây đa cổ thụ to lớn, ba người hợp lại mới ôm được hết cây đa cổ thụ này, cô vẫn còn nhớ khi đó bọn họ có chụp vài tấm ảnh ở đây...
Nghĩ đến đây, Lâm Diệp lập tức rút điện thoại trong ba lô ra, cây đa trong bức ảnh giống hệt với cây đa ở trước mặt!
Ngoài ra, cô còn chụp không ít ảnh ở thôn Thượng Thạch, mà phong cảnh trong bức ảnh rất khớp với khung cảnh trước mặt.
Không sai, bộ lạc Miêu tộc chính là thôn Thượng Thạch ...
Lâm Diệp nhắm mắt lại, cuối cùng cũng thừa nhận sự thật này, cô ấy dường như bằng một cách kì lạ nào đó đã xuyên đến một thế giới khác, mà tất cả những điều kỳ lạ trước đó cuối cùng cũng đã có lời giải thích.
Cô dành phần lớn thời gian để đọc sách và nghiên cứu, về những tiểu thuyết xuyên không nổi tiếng cô hoàn toàn không biết gì, ngay cả từ "xuyên không" cũng là nghe được khi người khác đang trò chuyện, vì vậy lúc đầu cô căn bản là không nghĩ đến việc xuyên không này.
Nhưng bây giờ có tất cả các dấu hiệu điều khiến cô không thể không thừa nhận, rằng cô đã đến một thế giới khác.
Cô thậm chí còn không biết mình đã đi xuyên không như thế nào, cứ như thể cô vừa quay đầu lại, cả thế giới đều đã thay đổi.
Hoang đường, không thể tin được, đủ loại mùi vị đều hiện lên trong đầu của Lâm Diệp, nhưng chỉ có mỗi tâm trạng vui vẻ là không xuất hiện.
Sợ rằng bất cứ ai đột nhiên xuyên không về thời đại cổ đại của thú nhân thì cũng sẽ không cảm thấy hạnh phúc.
Cũng may, dọc đường đi cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý nên giờ phút này cô không cảm thấy quá khó chấp nhận, cảm xúc cũng không quá suy sụp.
Sau khi chấp nhận chuyện mình đã xuyên không, suy nghĩ đầu tiên của Lâm Diệp là tìm cách để xuyên không quay trở lại, chắc là khi cô đang kiểm tra bông hoa nhỏ màu đỏ thì xuyên không, có lẽ khi quay lại đó cô sẽ tìm được cách để trở về.
Nếu như không tìm được cách để trở về, vậy thì chỉ có thể tùy theo vận mệnh thôi ... cho dù có cảm thấy bất an thì cũng phải ép bản thân mình bình tĩnh lại.
Nhưng trong lòng Lâm Diệp từ chối tiếp nhận khả năng này.
Dương không biết suy nghĩ của Lâm Diệp, hắn bảo những thú nhân khác đi xử lý con mồi trước, còn hắn sẽ đưa Lâm Diệp đi tìm tộc trưởng, mang một giống cái xa lạ đem về bộ lạc, nhất định phải báo cáo với tộc trưởng.
Nhiều ngọn lửa được đốt lên ở khoảng đất trống phía trước thung lũng, thú nhân Miêu tộc đang vây quanh những ngọn lửa để chuẩn bị cho bữa ăn tối của họ. Nhìn thấy Dương mang theo một giống cái trở về, bọn họ chỉ tò mò mà nhìn cô, chứ không có vội vàng tiến lên nói chuyện.
Dương đưa cô đến trước một hang động nhỏ tối tăm và hét vào bên trong: "A ba a ma hai người có ở đó không vậy?"
"Có có có!"
Thoáng chốc, một thú nhân trung niên là đàn ông với mái tóc dài và bù xù giống như Dương, cùng với bộ râu rậm bước ra khỏi hang.
Người thú đó nhìn thấy Lâm Diệp đang đứng bên cạnh Dương, ông có hơi sửng sốt, nghi hoặc nhìn về phía của Dương.
"Dương, đây là..."
"Lâm Diệp, đây là a ba của tôi, ông ấy cũng là tộc trưởng của bộ lạc Miêu tộc, Hỏa."
Khi Dương giới thiệu a ba với Lâm Diệp, hắn có chút ngượng ngùng, dù sao đây cũng là lần đầu tiên hắn đưa đối tượng của mình về nhà, cũng may trời đã nhá nhem tối, lại cộng thêm râu của ông ấy cũng khá là rậm rạp cho nên mới không nhìn thấy hắn đã đỏ mặt.
“A ba, đây là giống cái nhỏ mà con đã nhặt được trong rừng ngày hôm nay, tên là Lâm Diệp.” Sau đó hắn nói ngắn gọn cách hắn đã “nhặt” Lâm Diệp về.
Lâm Diệp không ngờ rằng Dương là con trai của tộc trưởng, điều này nằm ngoài dự đoán của cô, hèn chi những thú nhân ngày hôm nay đều nghe theo mệnh lệnh của hắn.
“Chào ngài, tôi tên là Lâm Diệp.” Lâm Diệp chào tộc trưởng một cách khập khiễng bằng thứ ngôn ngữ mà cô vừa mới học được ngày hôm nay.
Với tư cách là tộc trưởng, uy tín của ông ấy đối với những thú nhân khác khá là cao, cô không biết được mình sẽ phải ở lại thế giới này trong bao lâu, vì vậy có một mối quan hệ tốt với ông ấy là cực kì quan trọng.
Tộc trưởng liếc mắt nhìn Lâm Diệp một cái, chắp tay sau đó gật đầu với cô, sau đó lại quay ra nói với Dương: "Nếu là cô gái mà con mang về, vậy thì con hãy sắp xếp chỗ ở cho cô ấy đi."
"Con biết rồi, a ba."
Dương đưa cô đi một đoạn đường, đến một hang động ở gần rìa thung lũng.
Hắn mím môi rồi nói với cô: “Đây là hang động của tôi, cô cứ ở đây trước đi.” Hang động của hắn nhỏ hơn một chút so với các hang động khác, không biết giống cái có thấy phiền hay không.
Lâm Diệp thực sự không quan tâm nơi cô ấy ở, nhưng nếu cô sống trong hang động của hắn, vậy thì hắn sẽ sống ở đâu?
Cô cảm thấy Dương đã giúp cô rất nhiều, cô cũng không thể cứ chiếm hang động của hắn mà bỏ mặc hắn không có nơi nào để ở, dù sao thì cô cũng có túi ngủ, buổi tối ngủ ở đâu cũng giống nhau thôi.
"Dương, tôi không cần đâu, tôi tùy tiện tìm một chỗ ở ... là được rồi..."
Lời nói của Lâm Diệp càng nói lại càng nhỏ đi, bởi vì cô có thể cảm nhận được rõ ràng khí áp trên người Dương đã giảm thấp xuống.
"Cô có phải là ghét bỏ hang động của tôi quá nhỏ đúng không?"
Lâm Diệp ngây ra một lúc, sau đó ngay lập tức phủ nhận: “Không phải không phải, tôi làm sao có thể ghét bỏ hang động của anh quá bé chứ?” Hắn đã giúp cô nhiều như vậy rồi, cô cảm kích còn chưa hết, sao lại có thể ghét bỏ chứ? Hơn nữa, cô thậm chí còn không biết hang động của hắn lớn như thế nào.
"Tôi chỉ nghĩ rằng nếu như thế thì làm phiền anh quá rồi, hơn nữa nếu tôi sống ở trong hang động của anh, vậy thì anh sẽ sống ở đâu?"
Thì ra giống cái nhỏ không phải là không thích hang động của hắn, mà là lo lắng cho hắn không có chỗ ở.
Tâm trạng của Dương trong phút chốc trở nên tốt đẹp hơn, hắn nói, "Không sao đâu, tôi sẽ chuyển sang ở với Thạch, cô ngủ ở đây là được rồi."
Sau khi nói xong, không cho Lâm Diệp có cơ hội từ chối, hắn liền vác chân chạy đi luôn, đi được vài bước, hắn lại quay lại nói với cô: "Cô nghỉ ngơi trước đi, lát nữa tôi sẽ mang đồ đến cho cô."
Lâm Diệp cười cảm tạ hắn, "Dương, cám ơn anh."
Dương chỉ cảm thấy người nóng bừng bừng, cả mặt nóng bừng lên, quay đầu lại, lớn tiếng nói: “Có gì đáng cảm ơn đâu!” Sau đó liền sải bước rời đi.
Tuy rằng giống cái nhỏ này có chút ngốc nghếch ngây ngô, nhưng lúc cười, thì cũng rất được mà ...
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Xuyên Về Viễn Cổ Chủng Điền Ký
- Chương 8: Làm Quen