Mật ong, vị ngọt.
Dương đứng bật dậy nói: “Tôi biết ở đâu có mật ong!”
Hắn chạy rất là nhanh, Lâm Diệp thậm chí còn không có thời gian để ngăn cản hắn lại.
Không mất quá nhiều thời gian để Dương quay trở lại, với một tổ ong lớn trên tay, tràn ngập mật ong.
Hắn vui vẻ nói với Lâm Diệp: "Lâm Diệp, mật ong mà cô cần đây!"
Lâm Diệp có chút ngây ra khi nhìn mật ong được gói trong lá chuối trên tay hắn, chỉ vì một câu nói của cô, mà hắn đã đi tìm mật ong về cho cô.
Cô nhướng mắt nhìn Dương, "Tại sao anh lại đối xử tốt với tôi như vậy?"
Hắn mang cô trở về bộ lạc từ khu rừng, để cô sống trong hang động của hắn, và chia sẻ thức ăn của hắn cho cô ...
Hầu hết lòng tốt mà cô cảm nhận được trong cái thế giới này phần lớn đều là do hắn ta ban tặng.
“Hả?” Dương sững người một lúc, không hiểu tại sao cô đột nhiên lại hỏi như vậy, theo bản năng hắn muốn đưa tay sờ lên đầu mình, nhưng mà trong tay lại đang cầm mật ong cho nên đành phải thôi.
Nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch của Dương, Lâm Diệp dự định sẽ hỏi thẳng thắn hơn.
"Anh có thích tôi không?"
Nghe những lời của Lâm Diệp, Dương chỉ cảm thấy trong đầu mình có một tiếng "bùm --" vang lên, máu xông thẳng lên đầu.
Hắn lớn tiếng nói: "Ai, ai thích cô chứ!"
Hắn, hắn chỉ miễn cưỡng đồng ý cho cô làm phối ngẫu của hắn chỉ vì cô đã nhìn thấy trần trụi bờ mông của hắn, hắn không thèm thích cô gái gầy gò và nhỏ bé như thế này!
Dương cầm mật ong xù lông lên quay quanh tại chỗ, nhìn chằm chằm Lâm Diệp nhưng lại không biết nên nói cái gì, cuối cùng nghẹn ngào nói ra ba chữ.
"Hừ, đồ lùn!"
Lâm Diệp cúi đầu xấu hổ vì những gì hắn nói, quả nhiên do cô tự mình đa tình.
Trong thế giới của thú nhân, bọn họ đều lấy cao lớn và mạnh mẽ để đánh giá sắc đẹp, dáng người gầy gò và nhỏ bé của cô ấy thật xấu xí trong mắt bọn họ.
Cũng đúng, Dương với tư cách là chiến binh số một của bộ lạc Miêu tộc làm sao có thể thích cô được chứ?
Là do cô nghĩ quá nhiều rồi.
Thấy cô gái nhỏ ngượng ngùng cúi đầu xuống, Dương bắt đầu ngẫm nghĩ lại xem vừa rồi mình có đả kích cô gái nhỏ hay không.
Nếu cô gái nhỏ thực sự thích hắn, hắn, hắn cũng có thể sẽ thích cô một chút ...
Lâm Diệp ngẩng đầu, nộ ra một nụ cười cứng ngắc nói với hắn: "Thật là xin lỗi, là do tôi hiểu lầm rồi, anh có thể quên hết những gì tôi vừa nói đi có được không?"
Vừa nãy thật là xấu hổ!
Đồng thời, cô cũng càng quyết tâm chuyển ra khỏi hang động của Dương càng sớm càng tốt, cô sống trong hang động của hắn có thể sẽ khiến cho rất nhiều thú nhân hiểu lầm. Bản thân cô thì không sao, cô chỉ sợ rằng nó sẽ ảnh hưởng đến việc hắn đi tìm ngẫu phối.
Dương không ngờ rằng đây là lời cô nói, khác xa với những gì hắn tưởng tượng!
Bàn tay đang cầm mật ong của hắn cứng lại, hắn nhìn cô đầy tức giận.
Lâm Diệp bị nhìn chằm chằm cảm thấy có chút khó hiểu, những gì cô nói vừa rồi có vấn đề gì sao?
Bầu không khí liền căng thẳng trong chốc lát, Lâm Diệp định nói sang đề tài khác.
Lâm Diệp nhìn mật ong trong tay, hỏi: "Anh lấy mật ong ở đâu ra vậy?"
“Khi tôi đi săn ngày hôm qua, Thạch đã tìm thấy một tổ ong, sau đó anh ấy đã tháo nó ra.” Dương nói với một tâm trạng buồn chán, mặc dù hắn cũng không biết mình đang tức giận vì điều gì.
Lâm Diệp nhỏ giọng nói: "Mật ong do người khác vất vả kiếm được, anh lại lấy hết đi như vậy, có phải là không tốt lắm không?"
Dương liếc nhìn cô một cái rồi nói: "Không sao đâu, trước đây anh ấy cũng thường xuyên ăn mật ong của tôi."
“Ồ.” Lâm Diệp đáp lại một cách khô khan.
“Của cô đây.” Dương đặt mật ong trước mặt cô.
Lâm Diệp ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn về phía hắn.
“Không phải cô nói muốn thứ gì đó ngọt như mật ong sao?” Dương không tự nhiên cho lắm né tránh ánh mắt của cô, không dám nhìn thẳng cô.
Lâm Diệp nhìn tổ ong lớn trước mặt, nhíu mày cảm ơn.
"Dương, cám ơn anh."
"Không, không có chi."
Mật ong mà tên nhóc Thạch này tìm thấy thực sự rất tốt, vẫn có thể ngửi thấy vị ngọt ngào của nó mặc dù ở một nơi khá là xa.
…………
Cuối cùng, Lâm Diệp chỉ cắt một miếng nhỏ từ trong tổ ong, còn phần còn lại thì trả cho Thạch, dù sao thì cô cũng chỉ cần một ít mật ong cho vào thạch để nếm thử, nhiều quá cũng vô ích.
Sau khi ăn xong nước sốt bò, cô đã rửa sạch cái lọ, bây giờ tiện có thể dùng để đựng mật ong.
Ở đây không có dụng cụ nào khác nên cô chỉ có thể nặn mật ong từ tổ ong ra. Cô giữ chặt tổ ong và bóp mật vào cái lọ, cho đến khi bóp hết.
Trên tay cô cũng dính đầy mật ong, cô vô thức liếʍ những ngón tay dính đầy mật.
Chà, thật là ngọt!
Dương ở bên cạnh quan sát từng hành động của cô, hầu kết bất giác động đậy.