Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Về Viễn Cổ Chủng Điền Ký

Chương 28: Hoa

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Chúng tôi không có nhiều thịt nướng như vậy, muốn ăn thì tự nướng đi!"

Chúng thú nhân dồn dập kêu rên.

"Tộc trưởng, thịt này nướng như thế nào?" Ngay lập tức thú nhân lanh lợi kia đã hỏi.

Hắn ta tính toán rất rõ ràng, xin tộc trưởng thịt nướng để ăn thì nhiều nhất cũng chỉ được ăn hai miếng, nhưng nếu như học được phương pháp nướng thịt, vậy thì không phải là có thể ăn mỗi ngày sao?

"Cái này sao..." Giọng nói của tộc trưởng kéo dài.

Các thú nhân đều vểnh tai lên nghiêm túc nghe.

Tộc trưởng nói một câu: "Phải đến hỏi Lâm Diệp."

Lâm Diệp?

Là giống cái nhỏ mà Dương mang về sao?

Mọi người đều đồng loạt chuyển ánh mắt lên người Lâm Diệp.

Lập tức Lâm Diệp cảm thấy áp lực vô cùng lớn.

Cô mang phương pháp nướng thịt này nói rành mạch cho bọn họ biết, các thú nhân chăm chú ghi nhớ, vừa nghe vừa gật đầu.

Thực ra phương pháp nướng kiểu này cũng không khó, làm một hai lần có thể nắm giữ thành thạo, cô chỉ lo lắng nướng thịt thú quá nhiều, sẽ làm cho toàn bộ bộ lạc bị đảo lộn…

Lúc này cô cảm thấy có thứ gì đó đang kéo ống quần của mình, vừa cúi đầu đã nhìn xuống, hóa ra là con mèo trắng ngày đó kéo quần của cô.

"Meo meo ~~" Mèo nhỏ ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt tròn to nhìn cô.

Lâm Diệp ngồi xổm xuống ôm lấy nó vui vẻ nói: "Chắc em còn nhớ chị nhỉ?"

"Meo ~" Mèo trắng thân mặt dùng đầu cọ cọ vào cổ cô.

Lâm Diệp bị nó cọ đến mức trái tim cũng sắp bị hòa tan luôn rồi, cô vuốt lông của nó, hỏi Dương: "Nó tên là gì nhỉ?"



Dương liếc mắt nhìn nó: "Hoa."

Lâm Diệp vuốt ve móng vuốt của nó, nói: "Hóa ra là một giống cái nhỏ."

Chui vào trong lòng cô uốn éo, móng vuốt nhỏ chỉ chỉ về chỗ thịt nướng.

"Em muốn ăn thịt nướng à?" Lâm Diệp hỏi.

"Meo meo ~~" muốn ăn! Đuôi mèo nhỏ ngoe nguẩy.

Tuy Lâm Diệp bị sự dễ thương này gần như đánh gục, nhưng vẫn chuyển ánh mắt về phía Dương.

"Nó có thể ăn thịt nướng không?"

Cô không biết thức ăn của thú nhân ở thế giới Miêu tộc và mèo con ở thế giới loài người có phải có những cấm kỵ giống nhau hay không.

"Có thể ăn." Dương gật gù, nói: "Về cơ bản, đồ ăn chúng ta có thể ăn thì con non cũng có thể ăn, nhưng mà không thể ăn quá nhiều."

"Ồ." Nghe Dương nói xong cô cũng yên tâm.

Cô ôm Hoa ngồi dưới đất, lấy miếng thịt nướng của cô xé thành từng sợi nhỏ, ăn cùng với Hoa, em một miếng chị một miếng không biết trời đất đâu cả.

Mèo con thoải mái mắt cũng nhắm lại.

Giờ phút này thú nhân xung quanh hận không thể biến chính mình thành con non bé nhỏ kia, nếu như vậy có thể thưởng thức mỹ vị của thịt nướng rồi.

Dương cũng hận không thể biến chính mình thành con non trong lòng Lâm Diệp.

... ...

Sáng ngày hôm sau, Lâm Diệp cùng Vân, Tinh và những giống cái khác cùng nhau đi vào rừng hái quả.

Bên trong rừng rậm nguyên thủy khắp nơi đều rình rập nguy hiểm, cho nên Lâm Diệp phải trang bị vũ trang đầy đủ.

Cô mang theo găng tay, trên người mặc một cái áo sơ mi màu trắng bằng bông, bên ngoài mặc một lớp áo khoác bằng vải bạt, quần cũng làm từ vải bạt, cọ sát cũng không bị rách, giày cô chỉ có đúng một đôi là đôi giày thể thao leo núi.

Cô cầm xẻng công binh, lưng cõng giỏ nước và thức ăn làm từ trúc rồi xuất phát.



Những thú nhân này từ nhỏ đã sinh sống trong rừng rậm, kinh nghiệm chắc chắn phong phú hơn cô rất nhiều, cô không muốn cản trở nên chuẩn bị cẩn thận đầy đủ một chút.

Trải qua sự kiện nướng thịt tối hôm qua, có rất nhiều giống cái nhận ra cô, trên thực tế thì bọn họ cũng đã biết cô từ trước.

Nhưng ngày hôm nay là lần đầu tiên Lâm Diệp chính thức xuất hiện ở trong bộ lạc Miêu tộc.

Vân giới thiệu Lâm Diệp cho bọn họ.

"Đây là Lâm Diệp tới từ Nhân tộc, sau này cô ấy chính là một thành viên trong bộ lạc Miêu tộc của chúng ta."

Lâm Diệp chào hỏi với bọn họ: "Chào mọi người, tôi tên là Lâm Diệp, Lâm trong rừng rậm, diệp trong lá cây."

Có thịt nướng mỹ vị tối qua làm nền, biểu hiện của các giống cái đối với Lâm Diệp rất nhiệt tình.

Bọn họ không biết Nhân tộc là bộ lạc gì, có điều việc này cũng không có gì là kỳ quái, dù sao trên trái đất này lớn như vậy, có bộ lạc vẫn chưa bị phát hiện cũng là việc rất bình thường.

Giống như bộ lạc Xà tộc ở một nơi rất xa, ban đầu bọn họ cũng không biết có bộ lạc này, một lần vô tình mới phát hiện ra sự tồn tại của bộ lạc Xà tộc. Bộ lạc Xà tộc nắm giữ một cái hồ nước mặn, cũng chính là sau khi phát hiện ra Xà tộc bọn họ mới biết tới thứ muối này.

Lâm Diệp ở Nhân tộc tuy chưa bị phát hiện, mà đồ vật cô mang theo cũng kỳ quái cũng giống như muối của bộ lạc Xà tộc vậy, chắc là đặc sản của bộ lạc cô rồi.

Mặc dù họ còn tràn đầy lòng hiếu kỳ đối với Lâm Diệp, nhưng hiện tại việc đi hái trái cây tương đối quan trọng. Nơi hái trái cây tương đối xa, họ phải nhanh chóng xuất phát mới được.

Bọn họ đè xuống sự tò mò, mang theo túi bằng da thú xuất phát.

Nơi hái trái cây cách bộ lạc rất xa, cho nên sẽ có tiểu đội thú nhân giống đực đi theo các cô, bảo vệ an toàn cho các cô, thuận tiện đi săn bắt ở những nơi gần đó.

Đây là lần đầu tiên Lâm Diệp tham gia hoạt động hái quả từ khi tới bộ lạc, Dương không yên tâm về cô, cho nên xin tộc trưởng để hắn phụ trách tiểu đội bảo vệ an toàn cho hoạt động thu lượm này.

Trong đội ngũ thu hái quả có rất nhiều giống cái trẻ tuổi, tiểu đội thú nhân giống đực biểu hiện vô cùng dũng mãnh, mỗi người đều hăng hái tinh thần.

Có câu nói "Nam nữ phối hợp, làm việc không mệt", có thú nhân giống cái ở bên cạnh nhìn, hiệu suất săn thú của thú nhân giống đực tăng lên không ít.

Lâm Diệp vừa bước đi vừa quan sát kỹ hoàn cảnh xung quanh.

Nơi này là rừng rậm nguyên thủy chưa từng trải qua khai phá, cây cổ thụ che ngợp trời, dây leo lớn chằng chịt, tài nguyên của rừng rậm vô cùng phong phú, cô hy vọng có thể tìm được một vài thứ hữu dụng, ví dụ như thực vật có thể ăn được, dược liệu quý giá hoặc các loại hương liệu.
« Chương TrướcChương Tiếp »