Chu Việt Thâm (周越深) hiếm khi ngẩn ra.
"Được, cô cứ ở lại đi."
"Không được, Việt Thâm (越深), sao con lại dễ dàng cho cô ta ở lại như vậy, nhìn sơ đã biết bên phía Lâm gia muốn cuỗm sính lễ ba nghìn tệ đó của cậu, gia đình này vốn là kẻ lừa đảo!"
Thím Lưu sốt ruột, vội vàng ngăn cản.
Chu Việt Thâm (周越深) nhìn thím Lưu một cái, ngữ điệu trầm thấp: "Nếu cô ấy mới là con gái thật sự của Lâm gia, vậy cũng không có chuyện lừa gạt."
Tư Niệm (司念) cười như không cười nhìn thím Lưu một cái: "Thím này, từ đầu đã bày ra dáng vẻ rất phản đối tôi vào nhà, sao nào, lẽ nào thím có người nào tốt hơn sao?"
Thím Lưu nghẹn họng.
Chu Việt Thâm (周越深) bình thản thu hồi ánh mắt, vẻ mặt có vài phần lạnh nhạt: "Thím Lưu, chuyện này thím không cần bận lòng."
Nói xong, anh lia mắt nhìn Tư Niệm (司念): "Cô ở lại, tôi không có yêu cầu gì với cô, đối tốt với bọn trẻ là được, còn chuyện hôn lễ, nhà cô yêu cầu không tổ chức, cộng thêm đằng nữ vẫn luôn không nguyện ý, bên chúng tôi tạm thời không có chuẩn bị gì, nếu cô cần, chọn một ngày tốt."
"Bên trại còn có việc, tôi đi trước, cô có chuyện gì quan trọng cần hỏi không?"
Tư Niệm (司念) gật đầu: "Hôn lễ tổ chức hay không đều không sao cả, tôi có phòng ở không?"
Chu Việt Thâm (周越深) trầm mặc khá lâu mới nói: "Trong nhà tổng cộng năm căn phòng, phòng ngủ chính đầu tiên ở lầu hai, cô ở đó trước, tôi ngủ với Tiểu Đông."
Ba đứa con của chị gái anh lần lượt tên Chu Việt Đông, Chu Việt Hàn, Chu Tiểu Dao.
Sau khi anh nhận nuôi, trực tiếp đổi thành họ Chu gia.
Thực sự là Tư Niệm (司念) tới quá đột ngột, trong nhà không chuẩn bị trước.
Bình thường mình ở một phòng, đứa lớn nhất Chu Việt Đông cùng em gái ở một phòng, đứa con trai thứ hai một phòng, phòng còn lại cho khách ở, không có gì cả, để cô ở đó thực sự ấm ức.
Tư Niệm (司念) gật đầu: "Được, anh làm việc đi"
Chu Việt Thâm (周越深) khẽ gật đầu, xoay người sải bước rời đi.
Thím Lưu thấy người rời đi, cuối cùng không nhịn được, âm dương quái khí trào phúng hai tiếng: "Đừng tưởng cô vào nhà thì tôi sẽ khách sáo với cô, tôi muốn xem xem cô có thể giả vờ được mấy ngày."
Tư Niệm (司念) cảm thấy bà già này đúng là kỳ quặc, trợn mắt nhìn bà ta: "Thím không có bản lĩnh lớn, khẩu khí lại không nhỏ, người không biết còn tưởng thím là mẹ chồng tương lai của tôi đó, càn rỡ như vậy?"
Tư Niệm (司念) cười phì một tiếng: "Tốt xấu gì tôi cũng được coi là cưới hỏi đàng hoàng, có một số người chẳng qua là bỏ tiền thuê tới làm việc, nói khó nghe một chút chính là tôi tớ, lấy dưới hϊếp trên sẽ bị tống cổ đi, thím chú ý một chút."
Thím Lưu tức tới hộc máu, tuy bà ta là người được bỏ tiền thuê tới phụ giúp, nhưng xét quan hệ của bà ta với Chu gia cùng tuổi tác, bà ta hoàn toàn có tư cách dạy dỗ Tư Niệm (司念), bây giờ ngược lại bị cô coi thường, khỏi phải nói uất ức cỡ nào.
"Cô còn là người thị trấn tới, người thị trấn tố chất thế đấy!"
Bà ta chỉ vào mũi Tư Niệm (司念) mắng.
"Tố chất của tôi là dành cho người."
Tư Niệm (司念) nhe răng cười, rất rõ ràng, bà không phải người.
Thím Lưu giận điên, nhưng sau đó nghĩ tới gì đó, bà ta cười lạnh một tiếng.
"Cô đợi đó cho tôi."
Nói xong, bà ta ôm cô nhóc ê ê a a bỏ đi.
Tư Niệm (司念) cũng mặc kệ bà ta, xách hành lý lên phòng ngủ chính ở lầu hai.
Phòng rất to, nhưng chỉ có một chiếc giường lớn đặt chính giữa, một cái bàn và tủ quần áo, còn lại không có gì cả, có cảm giác nhà chỉ có bốn bức tường.
Tư Niệm (司念) trầm mặc một thoáng, ở căn nhà lớn xa hoa như thế này, nhưng phòng lại chán ngắt như vậy.
Quả nhiên cuộc sống của đàn ông giản dị mà tự nhiên như vậy.
Nhưng chăn gấp ngay ngắn, đệm sạch sẽ không vương chút bụi, nhìn miếng đậu hũ đó, Tư Niệm (司念) nhíu mày, trước đây không phải người đàn ông này từng làm lính đó chứ.
Cô chỉnh lý lại hành lý của mình, mở tủ quần áo ra.
Tủ quần áo của đàn ông chỉ để hai bộ quần áo, được xếp ngay ngắn, người có chứng ám ảnh cưỡng chế cực kỳ thích.
Trời nồm quần áo không thể ủ mãi, nếu không rất dễ bốc mùi.
Cho nên Tư Niệm (司念) vội vàng treo quần áo lên, chiếc tủ trống không được quần áo đa sắc màu lấp đầy, cảm giác thỏa mãn đó lập tức dâng trào.
Tuy cô xuyên sách có chút không kịp thích ứng, nhưng kết quả này tốt hơn trong dự liệu không ít.
Cô còn lo lắng là nhà ngói vỡ, ngay cả cơm cũng không ăn no.
Bây giờ xem ra là mình nghĩ nhiều rồi, thập niên 80, thập niên 90 khắp nơi đều là vàng, chỉ cần có trí óc, to gan, người kiếm tiền sẽ hốt từng nắm từng nắm.
Rất rõ ràng, Chu Việt Thâm (周越深) chính la kiểu người dũng cảm lại có trí óc này.
Không cần lo lắng ăn mặc, tránh được phiền phức, cố gắng kiếm tiền khi xuyên vào văn niên đại.
Dù sao thì mặc kệ như thế nào, đã tới rồi thì phải an cư.
Xong xuôi, Tư Niệm (司念) tiếp tục tham quan căn phòng, phòng ngủ chính còn có một nhà tắm riêng, trên đường tới khi nãy cô đã ra một thân mồ hôi, lập tức lấy quần áo vào phòng tắm.
Tuy không có nước nóng, nhưng thời tiết này dùng nước lạnh cũng không sao.
Năm 80, người dùng máy nước nóng còn khá ít, trừ phi là kiểu người cực kỳ giàu có.
Nhưng nhìn điều kiện này của Chu Việt Thâm (周越深), sợ là chẳng bao lâu nữa sẽ có thể lắp đặt.
Tắm một cái thoải mái, cả người đều nhẹ bẫng, khoai khoái hẳn.
Tư Niệm (司念) mặc váy ở nhà màu hạnh đơn giản, một mái tóc dài màu đen như thác nước ướt nhẹp rũ trên vai, cô ngồi trước bàn, bày đầy lọ lọ chai chai của mình lên bàn, sau đó bắt đầu tỉ mỉ bôi xoa cho mình.
Nguyên chủ chăm sóc da tốt như vậy, mình không thể kém cỏi được.
Ngoài những thứ này, cô còn mang theo một số sách của nguyên chủ.
Không sai, nguyên chủ vốn là một học sinh cấp ba, thành tích học tập rất tốt.
Kết quả để sớm kết hôn với chồng tương lai quân quan, thế mà lại thôi học.
Chủ yếu là tuổi tác của người chồng sắp cưới quân quan đó cũng không nhỏ nữa, nghe nói đã hai mươi lăm tuổi, người trong nhà giục gấp.
Nếu không nhà họ Tư cũng không nguyện ý để cô từ bỏ việc học.
Hiển nhiên việc học và con trai thủ trưởng, họ chọn vế sau.
Kết quả thôi học chưa bao lâu, thiên kim thật đã tìm tới cửa.
Nguyên chủ vì tình yêu đòi sống đòi chết cả ngày, nào còn tâm trạng đi học?
Não yêu đương thật đáng sợ.
Xếp ngay ngắn sách, đợi cô quen với niên đại này rồi nghiên cứu.
Tư Niệm (司念) đứng dậy lau tóc, lúc sắp khô, cô nghe thấy tiếng chó sủa dưới lầu.
Nghiêng đầu nhìn xuống, căn phòng ngủ chính này vừa hay có thể nhìn thấy cổng.
Chỉ thấy hai thiếu niên còn nhỏ đeo khăn quàng đỏ một trước một sau đi vào sân.
Tuổi đều không lớn, đứa cao hơn một chút mặt mày trầm lạnh, có vài phần phong thái của Chu Việt Thâm (周越深).
Đứa còn lại nhảy tung tăng, xách cặp sách đã rách lỗ, trông rất vui vẻ.
Hai đứa trông rất giống nhau, đều vô cùng gầy yếu.
Tư Niệm (司念) lại nhớ tới cô nhóc dưới lầu, cũng gầy vô cùng.
Theo lý mà nói với điều kiện gia đình của Chu Việt Thâm (周越深) thế này, không nên gầy như vậy mới đúng.
Tư Niệm (司念) có rất nhiều ký ức về ba đứa trẻ này.
Trong tiểu thuyết, nguyên chủ đã ngược đãi ba đứa con, ba đứa trẻ vốn dĩ là không cha không mẹ, từ nhỏ đã thiếu đi tình thân, đều vì vậy mà lệch lạc.
Một người đàn ông như Chu Việt Thâm (周越深) lại phải bận rộn kiếm tiền, còn phải chăm lo gia đình, không tài nào chăm sóc được ba đứa trẻ.
Cộng thêm anh vốn cũng là người trầm lặng ít nói, không biết biểu đạt, mấy đứa trẻ đều rất sợ anh.
Nguyên chủ ngược đãi chúng, càng không có đứa nào dám lên tiếng, nín im thin thít.
Tuổi vốn không lớn, để lại bóng ma tâm lý, nín nghẹn lâu dần, tâm lý tự nhiên sẽ không lành mạnh nữa.