Note: cậu-> y
Khi mở mắt lần nữa, Ngu Tô thấy trước mắt là mái nhà lợp bằng rơm vàng úa, những cây xà gỗ thô ráp chưa được chạm khắc, và bức tường đất sơ sài. Lớp đất ngoài đã bong tróc, lộ ra bề mặt gồ ghề, xen lẫn rễ cỏ. Tất cả đều nguyên sơ và hoang dã.
Khi nhìn rõ hơn, y phát hiện mình đang nằm trên một tấm gỗ cứng cáp, giống như một chiếc giường.
Đang ngơ ngác, y quay đầu lại và đối diện với một đôi mắt đen láy, khiến y giật mình.
“Ngươi là…”
Chưa kịp nói hết câu, một dòng ký ức ập vào đầu, cùng với cơn đau nhức trên cơ thể.
Ngu Tô kinh ngạc phát hiện linh hồn mình đã rời khỏi thời kỳ mạt pháp, xuyên vào cơ thể của một thiếu niên ở thời kỳ Man Hoang, cũng tên là Ngu Tô!
Nguyên chủ của thân thể này là một cư dân của Ngu gia thôn, một ngôi làng nhỏ thời kỳ man hoang. Gia đình y rất đơn giản, mẫu thân đã qua đời, chỉ còn lại phụ thân và đệ đệ. Nhưng người phụ thân thì vừa ngớ ngẩn, vừa tàn tật, còn đệ đệ chính là đứa trẻ đang cúi đầu nhìn cậu bên mép giường. Nó có vẻ như mắc chứng tự kỷ, rất ít khi nói chuyện, tính tình cô độc, cơ thể lại gầy yếu đến mức chỉ cần một cơn gió cũng có thể cuốn đi được.
Để nuôi sống phụ thân và đệ đệ, nguyên chủ ngày nào cũng dậy sớm về muộn, làm việc không ngơi tay. Nhưng vì thể trạng quá yếu, nguyên chủ không thể làm được những công việc nặng nhọc, chỉ đủ để miễn cưỡng giúp gia đình không chết đói mà thôi.
Ngày hôm trước, thân thể này trong lúc đi rừng đã bị ngã từ trên núi xuống, bất tỉnh tại chỗ, sau đó được người ta khiêng về nhà.
Trên người bị thương nặng, lại sốt cao suốt một đêm, cuối cùng không qua khỏi. Và linh hồn y, đã thay thế vào đó.
Ngu Tô thở dài một hơi thật sâu, sau đó quay sang nói với đứa trẻ đang ngồi bên mép giường:
"Tiểu Chu, đi rót giúp ca ca một bát nước."
Ngu Chu không nói một lời, đứng dậy đi rót nước. Thân hình nó gầy đến mức hoàn toàn không giống một đứa trẻ ở độ tuổi này, nhìn vào khiến người ta không khỏi xót xa.
Ngu Tô giơ tay đặt lên ngực mình. Đã nhập vào cơ thể của người này, y sẽ thay Ngu Tô chăm sóc gia đình hắn thật tốt.
Ngay khi ý nghĩ ấy lướt qua, một luồng khí mơ hồ vốn đè nặng trên ngực y bỗng tan biến, không để lại dấu vết.Ngu Tô có phần ngạc nhiên, sau đó lập tức hiểu rằng đó có lẽ là chút ý thức còn sót lại của nguyên chủ. Hiện tại ý thức ấy đã biến mất, và giờ đây, y chính là Ngu Tô thực sự.
“Nước.” Ngu Chu, bưng một chiếc bát sứt mẻ đến bên giường, khẽ thốt lên một chữ, trong đôi mắt đen láy phảng phất chút lo lắng.
Ngu Tô nhìn rõ điều đó, liền vươn tay nhẹ nhàng xoa đầu đệ đệ, sau đó mới đón lấy bát nước đυ.c ngầu, uống một hơi cạn sạch.
Ngu Chu im lặng nhìn y. Khi Ngu Tô xoa đầu mình, trong đôi mắt đen trầm lặng không giống một đứa trẻ của Ngu Chu lại ánh lên chút ánh sáng le lói.