Hoắc Trạm im lặng một lúc, đưa tay ra cầm lấy thuốc từ tay cô, cổ họng phát ra một tiếng cười trầm thấp, một lát sau, anh không để ý mà cong cong đuôi mắt, ""Cô rất giỏi đọc tâm tư của người khác, đúng như tôi suy nghĩ, là một thứ đồ tốt.""
Lòng Vân Sở Lại trầm xuống, không lẽ anh không bằng lòng để cô đi?
""Nhớ kỹ lời cô nói, có cơ hội phải đến Phụng Tân.""
Hoắc Trạm cất thuốc đi, ung dung nhìn cô.
Vân Sở Lại không nhịn được mà nhếch môi, quả nhiên, ở chỗ của Hoắc Trạm, cô chỉ là một người không quan trọng, sau khi anh suy nghĩ thì đã để cô đi.
Cứ như vậy, cô đã có thể đi theo cốt truyện, trông cậy vào sự tiên tri mà sống được lâu hơn.
Còn về phần đến Phụng Tân, chờ Hoắc Trạm sống sót sau tình thế tiến thoái lưỡng nan giữa sự sống và cái chết mới nói sau.
Hoắc Trạm đặt nắm tay lên môi ho vài tiếng, hơi thở mang theo hơi nóng, anh bước lên vài bước, nhặt một thanh đao thu từ chiến lợi phẩm lên, ở trong tay ước lượng, xoay người ném cho Vân Sở Lại, ""Không được chết.""
Mũi nhọn sắc bén của thanh đao khiến Vân Sở Lại run sợ.
Hoắc Trạm bước ra khỏi bóng tối, ngọn lửa cao ngút trời chiếu phía sau anh, càng làm cô nhìn rõ hơn ngũ quan trên khuôn mặt u ám của anh, cơn sốt cao làm khuôn mặt anh ửng hồng một cách tự nhiên, khiến anh đẹp đến kinh ngạc.
Trong lòng cô không khỏi lặp đi lặp lại ""Hoắc Trạm, phải sống tốt.""
Lúc này, trong lòng cô không có nhiều suy nghĩ, cô chỉ đơn thuần hy vọng anh có thể đột phá được vận mệnh đã định, sống sót.
""Giữ lại một nửa số vũ khí và thiết bị thu được.""
""Nghiêm túc, lập tức lên đường.""
Hoắc Trạm nhìn Vân Sở Hựu lần nữa, giọng nói anh khàn khàn đầy nghiêm nghị, nói xong, liền nhận lấy áo choàng của phó quan đưa qua, chiếc áo choàng đen vẽ một vòng cung trong không trung, khoát lên người anh, càng thêm đĩnh đạc, mọt thân khí chất.
Anh cất bước, đi nhanh về phía sau núi, áo choàng phần phật trong gió, dường như có thể xuyên qua trời đất.
Sau khi mệnh lệnh được đưa ra, quân lính Hoắc gia liền xếp hàng ngay ngắn trật tự mang theo những quân lính thương vong, cùng với một nữ chiến lợi phẩm, nhanh chóng đi theo sau Hoắc Trạm, bóng đen nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt cô.
Vân Sở Lại hít một hơi thật sâu, còn chưa xoay người, đã nghe tiếng bước chân ở phía sau.
Cô xoay người nhìn về phía những người ở phía sau, đều là đàn ông, già có trẻ có, đều không quen biết, chỉ là tướng mạo của những người này có chút đặc thù, có lẽ là cùng ""Tiểu đội Phong Hỏa"" với Lãnh Phong,
""Cô và trưởng quan có quan hệ gì?""
Giọng điệu của Lãnh Phong đầy nghi ngờ, khó hiểu.
Theo anh ta biết, người phụ nữ này đã chiếm giữ cuộc đời của một cô gái khác, là người hẹp hòi, tính cách lạnh nhạt ích kỷ, thường ngày trọng nam khinh nữ, đối với dân thường hoàn toàn không có lòng trắc ẩn, là một địa chủ ghê tởm.
Nhưng một người như vậy, tại sao trưởng quan lại để vào mắt?