Trên người Vân Vĩnh Quý là một cái áo khoác của người khác, anh ta ngẩng đầu liếc mắt nhìn Vân Sở Lại, nhưng trong mắt đều là sự chết lặng và bi thương, hoàn toàn không có một chút ý định tiến lên xin lỗi về hành động ngu xuẩn của mình trước kia.
Hai mắt Tống Quế Anh sưng như hạch đào, giọng nói nghẹn ngào: ""Sở Lại, con không sao chứ, có bị thương không?""
Bà ấy vừa hỏi, vừa kiểm tra thân thể Vân Sở Lại một lược, sợ sẽ nhìn thấy vết thương đầy máu đáng sợ.
""Mẹ con không sao, mọi người..........."" Ban đầu Vân Sở Lại định hỏi một chút về tình hình thương vong của Vân gia, đột nhiên có tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến, sau đó một giọng nữ trong trẻo lanh lẹ vang lên: ""Mẹ chị năm cùng tiểu Ngư, tiểu Hà đều đã được đưa về.""
Tống Quế Anh nghe xong những lời này, nước mắt lập tức vỡ òa.
Vân Sở Lại mím môi, trong lòng đại khái cũng đã biết được kết quả, chỉ là cô và Vân Tú Lan, Vân Tiểu Ngư, Vân Tiểu Hà chỉ mới gặp mặt nhau một lần, cũng không tính là có tình cảm, lúc này chỉ có thể làm ra vẻ mặt chia buồn, bọn họ đều đọc câu ""A di đà phật.""
Điều khiến cô chú ý hơn là, một cô gái trẻ đột nhiên xuất hiện trước mặt này.
Cô ta không tính là cao, nhiều nhất là 1m6, một thân mặc váy nhung cùng với áo khoác ngoài, sạch sẽ lanh lẹ.
Mặc dù làn da không tính là trắng, nhưng khuôn mặt trái xoan xinh đẹp, đôi mắt hạnh nhân thông minh, mũi cao, mắt sáng, có một chủ nghĩa anh hùng không thể diễn tả được lộ ra trong vẻ đẹp của cô ấy.
Bím tóc dài của cô ta thả xuống vai trái, khi bước đi nhẹ nhàng đong đưa, toàn thân có khí chất rất động lòng người.
Cảm giác giống như một bông hoa bách hợp hoang dại ngoan cường mọc trong mưa bão, tỏa ra hương thơm mê người.
Nếu không phải vì thiếu dinh dưỡng trong thời gian dài, khuôn mặt cô ta hóp vào, khiến diện mạo giảm đi ba phần, e là sẽ càng hấp dẫn hơn người.
Chỉ cần liếc mắt một cái, cô có thể nhận ra thân phận của cô ta, nữ chính của《 Phong hỏa liên thiên 》Vân Tú Hòa.
Bên cạnh Vân Tú Hòa còn có thêm một người, một chàng trai trẻ rất bắt mắt.
Thanh niên bên cạnh mặc một thân quần áo kiểu dáng Tôn Trung Sơn, dáng người cao gầy, vừa nhìn là biết không phải nông dân ở thôn quê.
Vẻ mặt anh ta lạnh lùng như dao, mắt sáng như đuốc, cả người dường như tràn đầy sức mạnh, nhưng khi mỉm cười lại lộ ra vài phần thỏa mái, lộ ra hàm răng vô cùng sáng, nếu muốn hình dung, thì đó chính là một vòng thái dương lấp lánh.
Vân Sở Lại lại âm thầm oán hận, mới xuyên qua ngày đầu tiên đã đυ.ng phải nam chính nữ chính, không biết có được tính là vận khí tốt không?
Chỉ là, một giây sau cô liền hét lên trong lòng không xong rồi, bởi vì lúc này Lãnh Phong đang dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn quét qua cô.
Ánh mắt này có chút cổ quái và lạnh nhạt, đương nhiên có thể nhận ra không có ý tốt.