Quân đội Nhật Bản bị quân đội Hoắc gia vây quanh, trong miệng không ngừng thốt ra những từ ""Lợn"" “Ngu ngốc"", tiếng súng của bọn họ đánh thức thôn xóm đang ngủ say, tiếng thét chói ta xé nát bầu trời đêm.
""Quỷ tử tới! Quỷ tử tới! Chạy mau-------""
Con người khi sợ hãi sẽ nghĩ đến chạy trốn, trong lúc nhất thời, người dân ở Vân Gia Trang đổ xô ra, chạy tán loạn.
Hoắc Gia Quân ném chuột sợ vỡ đồ, lại không dám tùy ý nổ súng, có lẽ đã nhìn thấy được lòng của bọn họ nên quân lính Nhật Bản mừng rỡ.
Bọn chúng thực sự đã chĩa súng vào dân thường, mặc sức gϊếŧ chóc, giống như muốn gϊếŧ thêm nhiều người nữa trước khi bị quân đội Hoắc gia tiêu diệt.
Sự âm u trên mặt Hoắc Trạm dường như có thể ngưng tụ lại thành một đám mây đen nặng nề, những người lính Nhật còn sót lại đã hoàn toàn phát điên, bọn chúng lấy dân thường ra làm lá chắn, tiếng kêu thảm thiết bên tai không dứt, dưới chân máu chảy thành sông.
Thậm chí bọn chúng còn ném cây đuốc trong tay về phía nhà tranh, gió cuốn chúng đi, sương khói lượn lờ.
Vân Sở Lại nắm chặt tay thành quyền, đột nhiên nhìn ánh lửa thiêu trụi thôn xóm, trong mắt lóe lên một tia bình tĩnh.
Cô cắn chặt răng, trong mắt có sự quyết đoán, chạy về phía chân núi.
Cô là người quý trọng mạng sống, làm một người bình thường, lẽ ra cô không nên lao vào giữa mưa bom bão đạn, nhưng nếu đã được sống lại một đời, lại còn có được bàn tay vàng, nhưng nếu vì để tồn tại mà phải co đầu rút cổ thì có khác gì cái chết?
Huống hồ trong《 Phong Hỏa Liên Thiên》thiên tai loạn lạc không ngừng, cho dù cô coi thân phận quân y trở thành đường lui, nhưng nếu không có bản lĩnh tự bảo vệ mình, thì có thể trở bia đỡ đạn bất cứ lúc nào, cô cần phải có bản lĩnh, phải có năng lực tự bảo vệ mình!
Sinh ra trong thời thế loạn lạc, không có người để dựa vào, người duy nhất có thể tin tưởng được là chính mình.
Cô không thể chùn chân bó gối, phải thay đổi, mạnh mẽ, mới có thể tồn tại được tốt hơn.
Huống hồ lính Nhật có tội ác chồng chất, dã tâm xâm lược Cửu Châu của bọn chúng thật kinh tởm, những khu vực bị bọn chúng chiếm đóng giống như địa ngục trần giang, dân chúng bị tra tấn và gϊếŧ hại một cách dã man, thủ đoạn tàn bạo chưa từng có, chặt hết tre làm sách cũng không ghi chép hết tội của bọn chúng.
Cho dù cô chỉ là một người xuyên vào sách, nhưng khi đối mặt với bọn quân lính Nhật, cô vẫn là một người dân của nước Cửu Châu, chán ghét sự xâm lược kẻ thù bên ngoài, nếu đã xuyên vào niên đại chiến tranh loạn lạc, lẽ ra cô nên tính toán rõ ràng.
Vân Sở Lại khom lưng, lao xuống chân núi, cẩn thận chạy đến bên hai tiểu quỷ bị Hoắc Trạm bắn chết, lính Nhật sau khi chết, cấp bậc đánh dấu trên đầu cũng đã biến mất.
Cô có chút thất vọng, nhặt hai khẩu súng trường trên đất được rơi ra từ tay xác chết.