Bước chân của anh rất dài, trong lúc anh di chuyển, cơ thể anh như một con báo đang đi săn, chỉ vận sức chờ tấn công.Vân Sở Lại không dám đến quá gần, cô đi theo sau lưng Hoắc Gia Quân, hoàn toàn che kín mình trong đám đông.
Tay cô không có súng cũng không có đao, nếu cô can đảm bước về phía trước, không cần mạng như Hoắc Trạm thì chắc chắn sẽ bị quân Nhật bắn nổ đầu trước tiên.
Không nên xem thường quân Nhật, từ huấn luyện cho đến trang bị quân sự thì Cửu Châu hoàn toàn không thể so sánh với bọn họ. Mặc dù nói lực chiến đấu của hải binh mạnh hơn nhưng vẫn không thể khinh thường bộ binh của bọn họ, bọn họ tuyệt đối là một khúc xương cứng khó gặm.
Tất nhiên Hoắc Gia Quân cũng có binh lính tinh anh, từng binh sĩ có lực chiến đấu cực kỳ cao, giống như một thanh kiếm sắt tuốt ra khỏi vỏ mà lao nhanh về phía trước.
Dưới sự dẫn đầu của Hoắc Trạm, cuối cùng, quân Nhật cũng xuất hiện trong tầm mắt.
Lúc này, bọn họ đã mò đến chân núi, cũng chính là biên giới của thôn.
Hoắc Trạm khoát tay, Hoắc Gia Quân cực kỳ ăn ý lập tức đồng loạt ngồi xổm xuống, đến tiếng hít thở cũng không còn nghe thấy, quân phục trên người bọn họ màu đen, trông bọn họ giống như một bầy sói đi săn, chỉ chở sói đầu đàn hạ lệnh thì lập tức áp sát, tấn công.
Vân Sở Lại im lặng ngồi xổm xuống, cô không dám làm loạn tiết tấu của Hoắc Gia Quân.
Chỉ là khi cô ngước mắt nhìn về phía tên lính Nhật cầm lưỡi lê trong tay, mặc quân phục màu vàng cách đó không xa, vẻ mặt bỉ ổi tiến về phía trước thì sắc mặt cô dần cứng ngắc, cô trừng to mắt, há hốc mồm. Chuyện gì thế này? Cô hoa mắt sao?
Quân phục màu đen của Hoắc Trạm gần như đã hòa làm một với bóng đêm, lưng và eo anh như căng cứng.
Sau một khắc, anh vung tay lên, lập tức dẫn đầu xông ra ngoài,
Súng màu bạc trong tay anh không trượt phát nào, ‘bằng bằng’ hai tiếng lập tức có hai viên đạn ghim vào ót hai tên lính Nhật, người ngã xuống, lính Nhật thét lên lấy lại tinh thần, cấp tốc chui vào thôn làng, tìm kiếm che chắn.
Chỉ là Hoắc Gia Quân tấn công bất ngờ và thần tốc nên lính Nhật ngã xuống liên tục, mới đó đã có mười bảy mười tám người ngã xuống.
Một trận chiến đột ngột xé tan màn đêm, cũng đánh thức Vân Sở Lại tỉnh lại từ cơn sợ hãi.
Cô thật sự không dám tin, Vân Sở Lại phải dụi mắt vài lần nhưng vẫn có thể nhìn thấy lính Nhật trốn trong bóng tối, không phải vì quân phục trên người bọn họ là màu vàng mà bởi vì trên đầu bọn họ lóe lên điểm sáng ghi chú cấp bậc.
Cô vẫn luôn cho rằng mình không có bàn tay vàng nhưng đến khi cô nhìn thấy quân Nhật thì mới phát hiện mình có bàn tay vàng mà cô không hề hay biết.
Trong mắt cô, những tên lính Nhật hung ác này giống như xuất hiện trong các trò chơi ở kiếp trước, trên đỉnh đầu bọn họ giống như có bóng đèn sáng lấp lánh, có chữ Lv1 rất rõ ràng, khiến người ta vừa nhìn thấy đã không kiềm được mà lập tức sử dụng kỹ năng đánh chết hết.
Hai mắt Vân Sở Lại nhìn chằm chằm trước mắt, cô nghi ngờ nói: “Cho nên bàn tay vàng của mình chính là gϊếŧ quân Nhật sao?”
Thế nhưng cô thật sự chưa từng gϊếŧ người, mặc dù cô đã từng chạm đến súng nhưng kỹ thuật bắn lại tệ, khả năng gϊếŧ được lính Nhật là rất nhỏ, bàn tay vàng thế này thì đúng là làm khó cô rồi.