Cho đến hôm qua, một kẻ ăn mày đến nương nhờ nhà Vân Tử Thanh.
Nhà Vân Tử Thanh là phú hộ, cha cô là địa chủ kiêm bảo tiêu, rất có thế lực.
Nhưng, một nhà Vân Tử Thanh không phải là người tốt, cha cô là bảo tiêu, lại là phú hộ, dân chúng trong Vân gia trang bị áp bức khổ không nói nổi, sao có thể thu nhận một kẻ ăn mày chứ?
Ai ngờ, kẻ ăn mày này chính là bà mụ năm xưa, đã chịu rất nhiều khổ sở, không muốn bỏ qua chuyện này liền uy hϊếp Vân Bảo Trường, nếu không cho cơm ăn thì sẽ tiết lộ chuyện bớt trên mông tiểu thư Vân gia!
Chuyện này liên quan đến danh dự con gái, Vân Bảo Trường vội bàn bạc với vợ.
Và kết quả bàn bạc là, cô con gái là giả! Bí mật 18 năm bị lộ.
Hàn Thu Vũ thấy Vân Sở Lại không nói gì, tưởng cô giả vờ ngu ngơ, bèn lạnh lùng nói: “Nếu không đi, tôi sẽ gọi người đuổi cô ra ngoài, đến lúc đó mất mặt ai thì không cần nói nhiều.”
Vân Sở Lại ổn định lại.
Cô che bụng đang quặn đau, đứng dậy, nhìn thoáng qua Hàn Thu Vũ và Trương Tố Tố, không nói gì, vòng qua bình phong, bước qua ngạch cửa để ra khỏi phòng.
Vừa ra cửa, gió lạnh thổi qua, Vân Sở Lại như bừng tỉnh.
Cô hít sâu một hơi, bước đi, không phải mơ, từ nay cô phải sống sót trong thời đại đầy biến động này.
Gia đình Vân Bảo Trường giàu đến chảy mỡ, sống trong xa hoa lãng phí. Cô đi qua một tứ hợp viện rộng lớn, không thấy được biên giới.
Đại trạch có đường lát đá xanh, hai bên trồng toàn trúc xanh biếc, rất xa hoa. Rõ ràng là nhà địa chủ hoành hành làm ác, ức hϊếp dân thường, vậy mà lại trang trí nơi này thành một chỗ lịch sự tao nhã như thế.
Trong viện, những người hầu và gia đinh đang bận rộn làm việc, tổng có hơn hai mươi người.
Dọc đường cô đi, đều bắt gặp ánh mắt thương hại và chê cười của bọn họ dành cho cô. Đại tiểu thư ngày xưa luôn đứng từ trên cao nhìn xuống giờ đây lưu lạc thành dân nghèo, phải dùng thuốc diệt chuột để tự sát.
Vân Sở Lại mặc kệ những ánh mắt ấy, đã xuyên đến thời loạn thế rồi, ai còn để ý người khác nghĩ gì?
Cô đi khoảng nửa giờ, cuối cùng cũng rời khỏi đại trạch viện của Vân gia.
Một đường đi thuận lợi, không gặp ai trong Vân gia, buồn cười thay, đại tiểu thư ngày xưa, giờ đây rời đi mà không ai tiễn biệt.
Nói đi cũng phải nói lại, Vân Tử Thanh tự làm tự chịu, không biết cố gắng, nếu không cũng không đến mức bị đuổi ra khỏi nhà như thế.
Trong truyện, cô ta ương ngạnh bá đạo, phẩm hạnh ác liệt. Tuy có học ở tỉnh thành, nhưng cũng chỉ học được cái xấu của cha, ngày thường không kính trọng huynh tẩu, chỉ biết vênh mặt hất hàm sai khiến người khác.
Với Vân gia, cô ta chẳng khác gì một khối u ác tính.
Giờ đây, khối u này sắp bị cắt bỏ thì có ai muốn tới an ủi cơ chứ?