Xưa nay, vị đại tiểu thư này luôn nói chuyện bằng thái độ cao cao tại thượng, đã bao giờ mềm mỏng thế này?
Bỗng nhiên khóe miệng anh ta khẽ cong lên. Ngẫm lại cũng đúng, bây giờ cô đâu còn là con gái của Vân Bảo Trường nữa, sau này nói chuyện hay làm việc gì cũng phải cầu người. Xem ra cô đã nhận ra cách sống, không còn những thói xấu như trước kia nữa.
Vân Sở Lại lại không biết trong lòng Vân Vĩnh Quý nghĩ nhiều như vậy. Sau khi cô nói hết câu, không bao lâu sau cửa của hiệu cầm đồ đã hé ra một khe hở rất nhỏ, một cái đầu lộ ra ngoài, hai mắt đánh giá cô, nói: “Vào đi!”
Vân Sở Lại gật đầu, rồi bước vào hiệu cầm đồ với Vân Vĩnh Quý.
“Cô muốn bán cái gì mà gấp như vậy?” Chưởng quỹ hiệu cầm đồ là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, cả người mặc áo khoác dài bằng bông, rõ ràng cách ăn mặc của ông ta đẹp hơn bọn họ rất nhiều nhưng vẫn có thể nhận ra vẻ sầu lo như ẩn như hiện trên mặt ông ta.
Sống ở thời loạn, dân chúng gian khổ biết bao.
Vân Sở Lại đưa chiếc váy trong tay mình ra, khẽ nói: “Chưởng quỹ, ngài nhìn bộ váy này xem! Chiếc này này được mua từ bách hóa Khang Lạc ở tỉnh thành, lúc đó có giá mười hai đồng, tôi chỉ mới mặc hai lần, hoàn toàn không có tổn hại gì.”
Chưởng quỹ nhìn cô một cái, ông ta nhận lấy chiếc váy, cẩn thận kiểm tra một phen: “Đúng là kiểu dáng rất thịnh hành một thời ở tỉnh thành.”
Ông ta ngẫm nghĩ rồi nói: “Tiểu thư cũng biết tình hình kinh tế đang trì trệ, tôi không thể mua lại chiếc váy này của cô với một giá tốt được. Thế này đi, ba đồng đại dương. Nếu cô thấy phù hợp thì chúng ta giao dịch.”
Vân Vĩnh Quý đứng cạnh nghe thấy mà da đầu tê rần. Giá ban đầu của chiếc váy này là mười hai đồng đại dương, bây giờ lại nghe nói chỉ có thể bán với giá ba đồng đại dương thì lập tức nhíu mày, nói: “Lúc mua là mười hai đồng, bây giờ các người chỉ trả ba đồng thôi sao? Thế này chẳng phải đang lừa người ta sao?”
Nghe đến đây, sắc mặt chưởng quỹ lập tức thay đổi, ông ấy đẩy chiếc váy về phía Vân Sở Lại: “Buôn bán là hai bên cùng đồng ý, nếu các người đã không muốn thì thôi vậy. Tôi còn cảm thấy lỗ đây này. Ba đồng đại đương, thế mà còn chê ít!”
Vân Sở Lại quay đầu, lạnh lùng nhìn Vân Vĩnh Quý, bả vai người sau run lên một cái, Vân Vĩnh Quý giống như vô tình quay người, gãi đầu một cái.
“Chưởng quỹ, tôi đồng ý giao dịch.” Vân Sở Lại rất dứt khoát nói.
Rời khỏi hiệu cầm đồ, trong tay Vân Sở Lại nắm chắc ba đồng đại dương lạnh lẽo nhưng cô có lòng tin vào tương lai. Cô có lòng tin này không phải vì cô đã có tiền mà bởi vì cô vừa hoàn thành bước đi đầu tiên ‘đứng lên và sống sót”.
Điều này có rất nhiều ý nghĩa với cô, bởi vì cô không cần lo lắng bản thân mình sẽ bị giam cầm trong nội dung cốt truyện.
Vân Vĩnh Quý nhìn cô, anh ta nhỏ giọng thì thầm: “Có phải cô bị ngốc rồi không? Chỉ ba đồng đại dương mà lập tức bán chiếc váy kia đi rồi?”
Vân Sở Lại lạnh lùng nói một câu: “Xen vào việc của người khác.”
Dứt lời, cô đã nhanh chân bước về phía tiệm thuốc, trên đường đi, cô phải dùng tay che mặt mình lại, bước chân cũng không dừng.
Sắc mặt Vân Vĩnh Quý tái nhợt nhìn theo bóng lưng Vân Sở Lại đã đi xa, trong lòng anh ta tức giận. Quả nhiên anh ta đã lầm! Cô gái này vẫn vênh váo, hung hăng, vẫn mang tính đại tiểu thư.