Tống Quế Anh nhìn quần áo trên người Vân Sở Lại, bà ấy muốn nói gì đó nhưng bà ấy cũng biết điều kiện trong nhà mình thật sự không mua nổi một bộ quần áo mới, Tống Quế Anh chỉ có thể kìm nén sự chua xót trong lòng, khẽ gật đầu, hai người vội bước ra cửa.
Vân Vĩnh Quý do dự một lát rồi đuổi theo.
Vân Tú Lan đứng ở bậc cửa nhìn ba người biến mất trong màn đêm, cô ta khó hiểu, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Vân Tử Thanh kia làm sao vậy? Làm thế nào mà có cảm giác cô ta biến thành một người khác rồi? Nếu là trước kia, làm sao cô ta chịu tiền ra chữa bệnh cho anh trai?”
Con đường từ thôn Vân Gia đến huyện thành cong cong quẹo quẹo, gồ ghề, nhấp nhô, phải đi bộ gần một giờ mới đến nơi.
Vân Sở Lại mệt mỏi nhíu mày. Cơ thể này của cô đã được nuông chiều từ bé, mỗi khi ra ngoài đều có xe ngựa, càng chưa bao giờ phải đi bộ đến tỉnh thành thế này. Sau một giờ đi bộ, lòng bàn chân của cô đã đau rát vô cùng.
Ở thời đại này, có thể nói sức khỏe và tố chất tâm lý của dân chúng rất tốt, giống như cô hiện tại cũng chỉ miễn cưỡng qua ải.
Mặc dù trong lòng Tống Quế Anh sốt ruột nhưng bà ấy vẫn nhận ra Vân Sở Lại không ổn lắm, bà ấy lo lắng gọi: “Sở Lại!”
Vân Sở Lại thả lỏng lông mày, lắc đầu nói: “Không sao. Mẹ, trời tối rồi, tiệm thuốc vẫn còn mở cửa chứ?”
Trái lại Tống Quế Anh không thể lo lắng về vấn đề này, bà ấy vẫn vừa đi vừa nói: “Không có vấn đề gì, chúng ta gõ cửa là được. Đầu năm nay người ta làm ăn không được thuận lợi, cho dù chúng ta có gõ cửa vào lúc nửa đêm thì thầy thuốc vẫn tiếp tục làm việc, chỉ là chi phí hơi…”
Trên mặt bà ấy đầy âu lo, trong lòng cũng bất an, chỉ sợ hai đồng đại dương trong tay mình sẽ không đủ trả chi phí khám chữa bệnh.
Vân Sở Lại có thể nhận ra sự lo lắng trong mắt Tống Quế Anh, chỉ là cô cũng không xen vào chuyện sau đó nữa.
“Mẹ, mẹ và anh tư đi tìm thầy thuốc đi, con đi đến tiệm cầm đồ một chuyến.” Vân Sở Lại lung lay bộ váy đông trước ngực mình, ra hiệu mục đích thật sự của mình khi vào huyện thành.
Mặc dù cô đã có một số dự định cho tương lai nhưng dưới tình hình hiện tại, điều quan trọng nhất vẫn là vấn đề lương thực.
Tống Quế Anh nhíu mày, mặt lộ vẻ chần chờ: “Hay là con đi với anh tư đi, như vậy mẹ cũng yên tâm hơn.”
Vân Sở Lại vừa muốn mở miệng từ chối thì đã nghe tiếng Vân Vĩnh Quý xung phong nhận việc nói: “Đi thôi! Tôi đi với cô. Mẹ, mẹ tự mình cẩn thận, nếu gặp phải chuyện gì thì lớn tiếng la lên, con phố này không dài lắm, nhất định con có thể nghe được.”
“Ừ, các con đi đi!” Tống Quế Anh thở dài một hơi, bà ấy nhìn hai người đã đi xa, tay nắm chặt hai đồng đại dương, bước vào tiệm thuốc.
Mặc dù Vân Sở Lại đã từng nhìn thấy không ít đường xá Cửu Châu trên mạng nhưng đến khi bản thân mình thật sự đi trên đường phố, còn là lúc trời tối đen thế này thì vẫn là lần đầu tiên.