Chương 8

Hôm nay là sao đây?

Chỉ vì đứa con của người làm này sao?

Không phải chỉ là bị ngã một cái, chảy chút máu thôi sao, có gì mà phải làm quá lên như vậy.

Nhưng nghe nói Đường phu nhân nuôi đứa con của người làm này cùng với Đường Miên, hai đứa ở chung một phòng ngủ, Đường Miên lo lắng cho nó cũng là chuyện dễ hiểu.

Cho dù là nuôi một con chó nhỏ, chân con chó bị thương, muốn đưa con chó đi bệnh viện cũng là chuyện bình thường.

Nhưng bà ta tuyệt đối không thể để bọn họ đi bệnh viện lúc này, nếu không chắc chắn sẽ kinh động đến Đường tiên sinh và Đường phu nhân.

Dù sao cũng là con trai mình vô cớ đẩy người ta, chuyện ầm ĩ lên chắc chắn là bọn họ chịu thiệt.

Cách tốt nhất là trước tiên dỗ dành Đường Miên, đợi đến tối Đường tiên sinh và Đường phu nhân về, bà ta sẽ chủ động dạy dỗ con trai mình vài câu, quy kết là do bọn trẻ con chơi đùa không cẩn thận nên mới xảy ra tí chuyện ngoài ý muốn.

Bà ta biết đứa con của người làm này nhát gan, chắc chắn không dám nói linh tinh.

Bà ta vất vả lắm mới kết thân được với nhà họ Đường, còn đang mong sau này dựa vào mối quan hệ này để cứu vớt công ty nhà mình, tuyệt đối không thể xảy ra sơ suất nào.

Chỉ thấy bà ta sải bước đuổi theo hai đứa trẻ, đưa tay muốn bế một đứa lên và tách bọn chúng ra, sau đó nháy mắt ra hiệu cho bảo mẫu, tự mình dẫn Đường Vỹ đi, bế Đường Miên xuống, để bảo mẫu nhốt đứa con của người làm kia trong phòng nghỉ ngơi.

Nhưng bà ta bất ngờ cảm nhận được một lực cản.

Là đứa con của người làm kia.

Lúc này, Phó Thời Chiêu đang nắm chặt lấy bàn tay của Đường Miên, ngăn cản bà ta ôm Đường Miên vào lòng, thậm chí cả bàn tay nhỏ bị thương kia cũng nắm chặt lấy quần áo của Đường Miên, nhưng vì dùng sức quá mạnh nên vết thương lại bắt đầu chảy máu.

Trần Quân Vũ hung dữ trừng mắt nhìn cậu ấy.

Đứa con của người làm này được nước lấn tới sao? Dám chống đối bà ta.

Nhưng chưa kịp để Trần Quân Vũ phản ứng, bà ta bỗng cảm thấy cổ tay đau nhói.

"A!"

Trần Quân Vũ đau đớn buông tay đang ôm Đường Miên ra, cúi đầu nhìn xuống thì thấy trên tay mình xuất hiện một vòng dấu răng đầy máu.

"Phụt." Cảm nhận được lực trên người biến mất, Đường Miên vội vàng nắm lấy tay Phó Thời Chiêu chạy ra xa một chút, cau mày nhíu chặt, hận không thể chạy thẳng vào phòng vệ sinh đánh răng súc miệng ngay lập tức.

Nhưng bây giờ hắn không có thời gian đánh răng.

Đường Miên nhìn vết thương đang rỉ máu của Phó Thời Chiêu, lại ngẩng gương mặt nhỏ lên hét lớn với hai bảo mẫu: "Chị gái, mau đưa Chiêu Chiêu đi bệnh viện."

Đương nhiên hắn nhận ra hành động Phó Thời Chiêu nắm chặt lấy mình khi Trần Quân Vũ muốn ôm hắn.

... Coi như nhóc con này có lương tâm.

Không biết kiếp trước sao lại trở nên xấu xa như vậy.

Hai bảo mẫu cũng không ngốc, biết tình hình hiện tại phải liên lạc với chủ nhân mới có thể giải quyết được.

Một người vội vàng gọi điện thoại cho cha Đường và nhanh chóng báo cáo sự việc.

Người còn lại lấy thuốc trị thương ra, đưa một phần cho Trần Quân Vũ vừa bị Đường Miên cắn một vòng dấu răng đầy máu, phần còn lại được cô ta ngồi xổm xuống tiếp tục xử lý vết thương cho Phó Thời Chiêu, đồng thời không quên dỗ dành tiểu thiếu gia Đường Miên, thuận theo lời hắn nói: "Lát nữa sẽ đi bệnh viện."

Đường Miên biết bảo mẫu kia đang gọi điện thoại cho ba mình, nhanh chóng tự véo mạnh vào người một cái, đau đến mức mắt hơi đỏ lên, giọng nói run rẩy: "Đi bệnh viện ngay! Tay Chiêu Chiêu sắp gãy rồi, huhu..."

Phó Thời Chiêu nhìn thấy diễn xuất có phần vụng về của hắn, cố nhịn động tác muốn véo má hắn.

... Thật đáng yêu.

"Được rồi, được rồi, đi bệnh viện, đi bệnh viện." Bảo mẫu đang gọi điện thoại cho cha Đường vội vàng tiến lên, bật loa ngoài, nói gì đó với cha Đường ở đầu dây bên kia.

Đường Miên nghe thấy giọng nói quen thuộc như cách một đời vang lên: "Ngoan nào Miên Miên, để chị gái đưa hai đứa đi bệnh viện trước, lát nữa ba mẹ sẽ đến, Chiêu Chiêu sẽ không sao."

Là ba.

Người ba luôn bận rộn với công việc, nhưng vẫn cố gắng dành thời gian ở bên cạnh bọn họ.

Giọng nói trẻ trung hơn trong ký ức rất nhiều.

Kiếp trước, cho đến giây phút cuối cùng của cuộc đời vẫn luôn nhớ đến bọn họ.

Hắn rất nhớ ông.

Đường Miên bỗng chốc cảm nhận được mũi cay cay, nước mắt như vỡ đê không kìm nén được nữa, oa một tiếng khóc lớn.

"Ba..."

Cha Đường ở đầu dây bên kia lo lắng đến phát điên, vội vàng giao phó nốt công việc còn lại cho thư ký, vừa dỗ dành cậu con trai nhỏ ở đầu dây bên kia, vừa lao nhanh ra ngoài.

Tác giả có lời muốn nói:

Huhuhu, khóc to lên bảo bối Miên Miên ơi.