Chương 6

"Cậu ấy đang ngủ." Phó Thời Chiêu một tay chống cửa, tay kia giơ lên, làm động tác "suỵt", ngoài mặt như đang giải thích, thực chất là đang đuổi khách.

Đường Vỹ đương nhiên không hài lòng với thái độ này, lợi dụng thân hình to lớn của mình, trực tiếp đẩy Phó Thời Chiêu một cái, muốn đẩy đứa trẻ cản đường này ra, để mình vào phòng ngủ tìm Đường Miên.

Không ngờ Phó Thời Chiêu lại bị gã đẩy ngã, đập vào một món đồ chơi có cạnh dưới đất.

"Xít."

Chỉ thấy Phó Thời Chiêu nhíu mày, mắt hơi đỏ, cánh tay cũng bị thương và chảy máu.

Đường Vỹ lập tức sững sờ, ngơ ngác nhìn cái tay mình vừa đẩy Phó Thời Chiêu, rồi lại nhìn Phó Thời Chiêu đang nằm trên mặt đất.

Gã cũng không dùng nhiều sức đâu nhỉ?

Cho dù thật sự đẩy cậu ấy ngã cũng không đến mức bị thương nặng như vậy...

Ngay sau đó, tiếng nấc nhỏ của Phó Thời Chiêu vang lên trong căn phòng trống trải, những giọt nước mắt to như hạt đậu trào ra, chảy dọc theo cằm hơi gầy và rơi xuống.

Cậu không vô tư như khi khóc trước mặt Đường Miên, mà cố gắng kìm nén, nhưng vì thân thể nhỏ bé không thể chịu đựng nổi cơn đau như vậy nên phát ra những âm thanh yếu ớt, càng khiến bản thân trông tội nghiệp hơn.

Khi cậu đưa cánh tay vào cạnh sắc nhọn của món đồ chơi, cậu đã cố tình dùng rất nhiều sức, bề ngoài là bị Đường Vỹ đẩy, thực chất là bản thân cố ý, hiệu quả rất tốt.

Rất đau.

Nhưng vẫn trong phạm vi cậu có thể chịu đựng.

Nếu đổi lại là cậu của kiếp trước, chắc chắn cậu sẽ nhịn không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Kiếp này cậu sẽ không nhịn nữa.

Cho dù là vì nhà họ Đường hay vì Đường Miên.

Đường Miên là người rất mềm lòng, cậu quá hiểu cách khiến hắn hạ thấp cảnh giác.

Quả nhiên, Đường Miên vốn đang ngồi trên giường, trên đầu đội mái tóc xù, thậm chí còn chưa kịp mang giày, đã chạy thẳng đến, quỳ xuống bên cạnh cậu, sau đó giận dữ nhìn Đường Vỹ, hét lên: "Mày làm gì vậy?!"

Chỉ là giọng nói của đứa trẻ 3 tuổi thực sự quá nhẹ, câu nói này cũng chẳng có khí thế.

May mắn thay, hai bảo mẫu chú ý tới tiếng động trong phòng, sau khi nhìn rõ tình hình đã vội vàng lấy hộp thuốc đến.

Phó Thời Chiêu cũng được Đường Miên đỡ đứng dậy, mắt đỏ hoe, nức nở, cái mũi cũng đỏ bừng, tay còn lại không bị thương nắm chặt tay hắn, nhỏ giọng gọi hắn.

Môi Đường Miên mím chặt, không rút tay khỏi tay cậu ấy, ngược lại, lấy khăn giấy trẻ em bên cạnh lau nước mắt cho cậu.

Lúc này Phó Thời Chiêu thấp hơn hắn một chút, trên người cũng không có nhiều thịt, giống như một con vật nhỏ gầy guộc lạc lõng.

Cho dù hắn và Phó Thời Chiêu không đội trời chung bao nhiêu năm cũng không thể nào chống lại tình huống Phó Thời Chiêu làm nũng lúc này.

Thôi...

Trong mắt hắn, Phó Thời Chiêu lớn và Phó Thời Chiêu nhỏ là hai người khác nhau, người hắn ghét là Phó Thời Chiêu lớn của kiếp trước chứ không phải Phó Thời Chiêu nhỏ.

Chỉ cần "huấn luyện" Phó Thời Chiêu phiên bản nhí không trở thành "sói mắt trắng" kiếp trước là được.

Hắn muốn thay đổi kết cục của nhà họ Đường.

Cũng muốn... thay đổi kết cục của Phó Thời Chiêu và nhà họ Đường.

Rất nhanh, bảo mẫu đã mang hộp thuốc đến, cẩn thận xử lý vết thương cho Phó Thời Chiêu.

Phó Thời Chiêu mím chặt môi, thông qua bàn tay đang nắm tay Đường Miên truyền đi sự run rẩy vì đau, nước mắt lại không kìm được mà rơi xuống.

Đường Miên lại dùng khăn giấy trẻ em lau nước mắt cho cậu, nhẹ nhàng dỗ dành vài câu, nhưng vẫn không thể ngăn nước mắt cứ chảy.

Đường Miên không có kinh nghiệm dỗ trẻ con, thực sự không có cách nào, đành phải liều mạng hôn một cái lên mặt cậu, nói: "Hãy mạnh mẽ lên."

Thế mà Phó Thời Chiêu lại ngừng khóc, ngây ngô nhìn hắn, đôi mắt màu trà nhạt toàn là bóng dáng của hắn.

Đường Miên bị cậu nhìn hơi ngại ngùng, lúng túng đảo mắt đi.

…… Chà, dễ dỗ ghê.

Bảo mẫu thấy vậy cười khen Đường Miên vài câu.

"Tiểu thiếu gia đối xử với Chiêu Chiêu thật tốt, dỗ một chút là Chiêu Chiêu không khóc nữa."

"Tiểu thiếu gia quả là một anh trai tốt."

Đường Miên lúng túng gật nhẹ, lại đưa tầm mắt về phía Phó Thời Chiêu, thấy cậu ấy vẫn nhìn mình, lại dùng khăn giấy trẻ em lau mặt cho cậu ấy.

Hắn là con út trong nhà, từ nhỏ luôn muốn ba mẹ sinh thêm cho mình một em trai hoặc em gái, hắn sẽ cố gắng làm một anh trai tốt.

Nhưng vì hắn bị khiếm thính một bên tai, sợ hắn không được chăm sóc chu đáo, nên ba mẹ hắn không có ý định sinh thêm con.

Hắn sẽ là một anh trai tốt.

…… Nếu lần này Phó Thời Chiêu chịu gọi hắn là anh trai.

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Thời Chiêu: Anh trai qvq [Cún con uống trà xanh.jpg]