Chương 16

Lúc đó cậu chỉ một lòng muốn không gây thêm phiền phức cho cha nuôi, không gây thêm phiền phức cho nhà họ Đường, kể cả sau này được nhà họ Phó tìm về, do quan hệ nội bộ phức tạp của nhà họ Phó, cậu chỉ có thể tạm thời xa cách nhà họ Đường.

Không ngờ sự xa cách này lại là cả đời.

Lần này sẽ không như vậy nữa.

Lần này... Tiểu thiếu gia sẽ bảo vệ cậu, cậu cũng sẽ luôn ở bên cạnh tiểu thiếu gia.

Phó Thời Chiêu nhào vào lòng cha nuôi, che giấu nụ cười ngày càng rạng rỡ trên gương mặt.

Phó Ngư sợ chạm vào vết thương của cậu, vụng về ôm lấy bên người cậu, trong mắt tràn đầy dịu dàng.

Rất nhanh, Đường Miên mua hoa hướng dương xong đã nắm tay Đường Minh Hoài quay trở lại xe.

Phó Ngư cũng nhanh chóng ngồi lại ghế lái, khóa tất cả các cửa xe, đạp nhẹ chân ga và lái xe về nhà.

Trên xe, Đường Miên hào hứng khoe với Phó Thời Chiêu bó hoa hướng dương mình vừa mua, hai chân nhỏ đung đưa qua lại.

Tuy chỉ có 3 bông, nhưng bông nào cũng tươi đẹp, được nhân viên gói ghém cẩn thận thành một bó hoa nhỏ xinh xắn.

Mẹ nhất định sẽ thích.

Lúc nãy bọn họ đang gói hoa thì mẹ có gọi điện thoại đến, giọng nói lo lắng hỏi bọn họ bây giờ thế nào rồi, chắc là đã nghe được từ bảo mẫu khác trong nhà về một loạt sự việc xảy ra hôm nay.

Hắn đã không thể chờ đợi thêm được nữa, muốn gặp mẹ ngay lập tức.

Phó Thời Chiêu đương nhiên hiểu được sự kích động trong lòng hắn, tâm trạng của cậu lúc này cũng giống như Đường Miên.

Kiếp trước, chú dì đối xử với cậu rất tốt, xem cậu như con ruột, đặc biệt là mẹ của Đường Miên.

Sau khi cậu bị nhà họ Phó đón về, hai người vẫn thường xuyên liên lạc với cậu, hỏi han tình hình của cậu, sợ cậu ở đó bị bắt nạt, cậu luôn lấy cớ học hành bận rộn để lảng tránh, sau đó thì dứt khoát bỏ luôn sim điện thoại, bởi vì tất cả các cuộc gọi của cậu đều bị người nhà họ Phó theo dõi.

Nhà họ Phó cần một con rối đứng mũi chịu sào, mặc người chèn ép, có lẽ bọn họ không ngờ rằng con rối này lại có thể phản kháng.

Đang lúc Phó Thời Chiêu ngẩn ngơ nhìn chằm chằm bó hoa hướng dương trong tay Đường Miên thì đột nhiên có ai cài vào tai thứ gì đó.

Phó Thời Chiêu ngơ ngác nhìn Đường Miên với vẻ mặt thích thú, giơ bàn tay không bị thương lên gỡ thứ đó xuống.

Là một bông hoa nhỏ.

Bông hoa rất nhỏ, cành cũng rất ngắn, có lẽ là bông hoa bị nhân viên cửa hàng cắt hỏng khi gói tặng.

Giây tiếp theo, bông hoa nhỏ trong tay cậu lại rơi vào tay Đường Miên, bị hắn cài lại lên tai cậu.

"Cài vào."

Ngay sau đó, "tạch tạch" vài tiếng, không biết Đường Miên đã lấy điện thoại của Đường Minh Hoài từ lúc nào và chụp cho cậu bé đang cài hoa vài bức ảnh.

Đường Miên hài lòng cúi đầu lựa chọn kỹ vài bức ảnh chụp rõ nét nhất đưa cho Đường Minh Hoài: "Ba, in ảnh của Chiêu Chiêu cho con đi."

Hừ hừ, lưu lại nhiều "lịch sử đen tối" của Phó Thời Chiêu như vậy, đợi cậu lớn rồi sẽ lôi ra cho cậu xem từng tấm một.

Đường Minh Hoài đương nhiên vui vẻ đồng ý.

Nhưng ngay sau đó, một bông hoa khác được cài lên tai Đường Miên.

Đường Minh Hoài cười xấu xa giơ điện thoại lên, chụp thêm cho hai đứa trẻ đang cài hoa và dựa vào nhau vài bức ảnh.

Cùng đeo yếm màu vàng sữa, cùng một kiểu hoa, biểu cảm ngơ ngác của hai đứa trẻ ngồi cạnh nhau vô cùng đáng yêu.

Con trai cả Đường Thịnh lúc nào cũng lạnh lùng, ít nói, lúc nó còn nhỏ ông chưa được trải nghiệm cảm giác vui vẻ khi chơi đùa với con cái.

Cuối cùng cũng có thể được trải nghiệm một chút ở cậu con trai út này.

"Ngày mai ba sẽ in ảnh cho hai đứa, treo lên tường ảnh trong phòng." Đường Minh Hoài cất điện thoại, tâm trạng rất tốt.

Đường Miên: (·ω·。)?

Có nên cần ông ba lừa đảo thế này nữa không?

Tác giả có lời muốn nói:

Ba Đường: (ˉ▽ ̄~)