Chương 15

Xe rẽ vài vòng rồi chậm rãi dừng trước cửa tiệm hoa.

Đường Minh Hoài không nói hai lời đã bế Đường Miên xuống xe, bảo mẫu ngồi ở ghế phụ cũng xuống xe theo, hoa ở nhà vẫn luôn là do cô ta và một bảo mẫu khác hỗ trợ phu nhân chăm sóc, cô ta có thể đưa ra một số gợi ý để chọn hoa.

Cánh tay Phó Thời Chiêu bị thương nên không tiện, bèn ở lại trên xe với Phó Ngư.

Vừa vào tiệm hoa, Đường Miên đã nhanh chóng xác định khu vực hoa hướng dương, nắm tay ba hớn hở chạy tới, cẩn thận lựa chọn.

"Con có biết vì sao mẹ lại thích hoa hướng dương không?" Đường Minh Hoài ngồi xổm xuống, vừa nhìn hắn chọn hoa hướng dương vừa hỏi.

Đường Miên đương nhiên biết nguyên nhân.

Bởi vì ý nghĩa của hoa hướng dương là tình yêu thầm lặng và dũng cảm theo đuổi.

Năm đó ba là người thật thà, trong mắt chỉ có học hành, công việc và chơi bóng rổ, mẹ cũng là một "con thỏ nhát gan", thầm mến ba suốt cả thời đại học, hai người mới nên duyên vợ chồng.

Ngày ở bên nhau, ba mua cho mẹ một túi hạt hướng dương... Bị mẹ sau này cười nhạo mãi.

Làm gì có thay vì tặng hoa lại đi tặng hạt giống cho con gái nhà người ta.

Nhưng mà mỗi lần mẹ nhắc đến chuyện này, trên mặt đều là nụ cười hạnh phúc vô cùng.

Sau này, mẹ đã trồng hạt hướng dương thành những bông hoa hướng dương xinh đẹp, năm này qua năm khác tiếp tục vun trồng, nghe nói hoa hướng dương nở trong vườn nhà đều là "hậu duệ" của hạt giống hướng dương mà ba tặng mẹ năm đó.

Hai người quả thực là trai tài gái sắc, môn đăng hộ đối, tính cách cũng rất hợp nhau, vừa tốt nghiệp đại học đã đăng ký kết hôn.

Cho đến khi sinh hai đứa con, tình cảm của hai người vẫn như lúc ban đầu.

Nhưng Đường Miên vẫn giả vờ nghiêng đầu khó hiểu, hỏi: "Vì sao ạ?"

Đường Minh Hoài mỉm cười kể lại cho hắn câu chuyện cũ đã nghe không dưới 10 lần ở kiếp trước.

Kiếp trước nghe đến sau này hắn đã hơi mất hứng thú, nhưng lần này hắn lại nghe rất chăm chú, cảm xúc cảm động trong mắt không hề giả tạo.

Thật tốt...

Vẫn còn cơ hội nhìn thấy họ đầu bạc răng long.

-

Trên xe, Phó Ngư đi đến hàng ghế sau ngồi cạnh Phó Thời Chiêu, bàn tay thô ráp xoa đầu cậu bé, trên mặt tràn đầy quan tâm, hỏi: "Vẫn còn đau sao con?"

Lúc này tạm thời chỉ có hai cha con bọn họ, có thể không cần suy nghĩ quá nhiều mà nói vài lời riêng tư.

Cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay to lớn trên đỉnh đầu, Phó Thời Chiêu lắc đầu, rúc vào lòng y: "Đã đỡ rồi, không còn đau lắm."

Kiếp trước, cậu được nhà họ Phó tìm thấy và đón về vào năm cha nuôi qua đời.

- Ung thư giai đoạn cuối, cách hiện tại cũng chỉ còn mười mấy năm nữa.

Cậu cũng giống như Đường Miên, sống lại một đời, dù thế nào cũng muốn thay đổi một số thứ.

Nhớ đến những lời Đường Miên vừa nói, Phó Ngư lại cân nhắc lựa lời: "Đường tiên sinh nói đúng, mọi người đều bình đẳng như nhau, chúng ta chỉ là làm việc cho nhà họ Đường, Đường tiên sinh và Đường phu nhân đều rất quan tâm chúng ta, cho nên chúng ta khiêm tốn cung kính với chủ nhà là chuyện nên làm, cũng là lễ phép tối thiểu, nhưng chúng ta không hề thấp kém hơn người khác."

"Bị bắt nạt nhất định phải nói với cha, hoặc là... nói với anh trai Miên Miên, anh trai Miên Miên thật lòng xem con như em trai, nó sẽ bảo vệ con."

"Con cũng phải đối xử tốt với anh trai Miên Miên, làm người phải biết ơn."

Y không phải người có học thức cao, cũng không biết nói chuyện, không biết đứa trẻ 3, 4 tuổi có thể hiểu được hay không... Nhưng đó đều là lời nói thật lòng của y.

Phó Thời Chiêu ngoan ngoãn gật đầu.

Kiếp trước cha nuôi cũng từng nói với cậu rất nhiều lần như vậy, chỉ là tính cậu bướng bỉnh, gặp chuyện gì cũng thích chịu đựng một mình.