Chương 12

Đường Minh Hoài không đồng tình với hành vi của Trần Quân Vũ, hơn nữa lại là Trần Quân Vũ "ra tay" trước, ông không muốn để con trai mình xin lỗi.

Tuy Đường Vỹ hơi bất mãn, nhưng lúc nãy ở lầu trên mẹ gã đã dặn dò, bảo gã lát nữa nhất định phải nghe lời chú Đường, tuyệt đối không được chọc giận chú Đường, cho dù có không tình nguyện cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đi xin lỗi Phó Thời Chiêu.

"Xin lỗi." Đường Vỹ cúi đầu, ánh mắt đảo xung quanh, nói rất qua loa.

Phó Thời Chiêu ngoan ngoãn ngồi trên ghế trẻ em, gần như lập tức đáp: "Không sao."

Trông rất ngoan ngoãn lễ phép.

Ngay sau đó, cậu bé như dũng cảm lên tiếng bổ sung một câu: "Lần... Lần sau đợi anh trai ngủ dậy rồi gõ cửa nhé."

Ngoan ngoãn đến mức khiến người ta đau lòng, rõ ràng người bị thương là cậu, vậy mà lại quan tâm đến Đường Miên.

Sự khó chịu trong lòng Đường Miên lúc này đột nhiên lên đến đỉnh điểm.

Cái gì mà lúc đẩy cửa không kiểm soát được lực? Rõ ràng là gã cố ý đẩy Phó Thời Chiêu, Trần Quân Vũ thật biết cách dạy con trai "đánh thái cực".

Phó Thời Chiêu cũng là vì đang ngủ trưa bị tiếng gõ cửa đánh thức mới chủ động xuống giường mở cửa.

Đúng tai bay vạ gió...

Hơn nữa thái độ xin lỗi của Đường Vỹ này là sao đây? Phó Thời Chiêu vậy mà lại dễ dàng chấp nhận lời xin lỗi của gã như vậy?

Lúc nhỏ Phó Thời Chiêu dễ bắt nạt như vậy sao? Không thể có chút cá tính ư??

Tuy Đường Miên có phần hận sắt không thành thép, nhưng hắn cũng biết hiện tại Phó Thời Chiêu lớn lên trong một môi trường như vậy, tính cách bị mài giũa đến cẩn thận dè dặt và mềm mỏng cũng là chuyện bình thường.

Kiếp trước hắn cũng từng nghĩ - tại sao Phó Thời Chiêu lại trở thành dáng vẻ như vậy.

Liệu có phải là do những trải nghiệm thời thơ ấu của cậu ấy hay không?

Lúc nhỏ tuy Phó Thời Chiêu cùng hắn lớn lên, nhưng luôn xem mình là đứa trẻ nhà người làm, bị uất ức cũng không nói một lời, có phần tự ti, sau khi được nhà họ Phó tìm về, thân phận hoàn cảnh đột nhiên được nâng cao, sự chênh lệch này quả thực rất dễ khiến tính cách thay đổi lớn.

Kiếp này hắn nhất định phải để Phó Thời Chiêu thoát khỏi tự ti từ bé, không chịu bất kỳ ủy khuất nào.

Em trai của hắn - ai cũng không được phép bắt nạt.

Nhưng mà tin tốt là Đường Minh Hoài vì câu nói của Phó Thời Chiêu mà đột nhiên nhớ ra điều gì đó, ánh mắt trầm xuống, nói với Trần Quân Vũ: "Lần sau muốn qua chơi thì gọi điện thoại trước, lúc nào tôi và Vãn Vãn có ở nhà thì hãy qua, đứa nhỏ còn nhỏ quá, lại hay ngủ, tôi không yên tâm lắm."

Trần Quân Vũ nghe vậy thì giật thót tim, tuy rất muốn phản bác lại, nhưng bà ta biết chuyện hôm nay đã khiến Đường Minh Hoài hơi không được vui, hơn nữa vốn dĩ là Đường Vỹ quấy rầy giấc ngủ trưa của bọn họ trước, bà ta không thể quá nóng vội được.

Bèn chỉ có thể gật đầu rất phối hợp, tiếp tục nói lời hay ý đẹp: "Vâng, tôi cũng luôn cảm thấy đã làm phiền mọi người rồi... Đều tại Tiểu Vỹ quá thích Miên Miên."

Bà ta vất vả lắm mới kéo mối quan hệ với nhà họ Đường gần hơn, có thể dẫn Đường Vỹ ra vào biệt thự nhà họ Đường một cách tự nhiên, còn có thể nhân tiện thuận tay lấy đi một số thứ... Vậy mà lại vì chuyện nhỏ này mà đổ sông đổ bể.

Trần Quân Vũ âm thầm nghiến răng, nhưng cũng chỉ có thể nuốt cục tức này vào trong.