Tần Mạn cầm trên tay thẻ căn cước, nhìn tên trên đó là Giang Tiểu Trúc, mặt sau có quốc huy của thời kỳ này đặt chính giữa thay vì bên trái.
Nhìn bức ảnh đen trắng có gương mặt ngây ngô của mình, cô không nhịn được bật cười.
Cô thấy tấm chứng minh này thật nhàm chán, có lẽ sau này cô sẽ phải đổi lại.
Thẻ căn cước của cô khá đặc biệt, vì cô chưa bao giờ được báo mất tích, nên trước đây coi như không có hộ khẩu, nhà họ Giang đã chính thức nhận nuôi cô.
Vì vậy, cô và Giang Tông vẫn chưa có giấy đăng ký kết hôn, chỉ được coi là vợ chồng trên danh nghĩa.
Ở thời này, rất nhiều cặp vợ chồng sống cùng nhau không có giấy tờ kết hôn chính thức, chỉ cần cùng sống rồi sinh con, sau này nếu chia tay, hai bên chỉ cần thỏa thuận là xong.
Chuyến tàu sẽ khởi hành vào lúc ba giờ chiều, còn hơn hai giờ đồng hồ nữa, cả hai ngồi đợi trong phòng chờ, những người xung quanh thì hoặc ngủ gục, hoặc nằm ngả nghiêng, đủ tư thế.
Thời tiết nóng bức, không khí đặc quánh, còn lẫn cả mùi chân bốc lên.
Thời đại này chưa có điện thoại di động để gϊếŧ thời gian, nên chỉ có thể ngồi chờ trong cơn buồn ngủ.
Cuối cùng khi tàu đến, đám đông chen chúc lên tàu, Giang Tông lấy hành lý, còn Tần Mạn cẩn thận ôm túi, vì bên trong là tất cả tài sản của hai người, không thể lơ là. Giang Tông ở phía sau, bảo vệ cô khỏi bị xô đẩy hay quấy rối.
Trên tàu thường có nhiều kẻ móc túi, Tần Mạn ôm chặt túi đựng tiền, vì đây là số vốn hai vợ chồng gom góp cho cuộc sống mới, không thể để mất được.
Sau một hồi chen chúc, họ cũng đến được chỗ ngồi, nhưng đã có một người phụ nữ trung niên bế đứa bé chiếm chỗ trước. Đứa bé bẩn thỉu, nước mũi chảy dài.
"Dì ơi, đây là chỗ ngồi của bọn cháu, phiền dì nhường một chút!" Tần Mạn nhẹ nhàng nói.
Người phụ nữ liếc cô một cái, vẻ mặt khó chịu, rồi làu bàu:
"Cháu đợi một chút, để dì cho cháu uống nước đã!"
Tần Mạn kiên nhẫn đứng chờ, cô cũng hiểu, dì ấy đang bế đứa trẻ mà.
Nhưng dì ấy cứ chậm rãi, cho đứa bé uống nước mất cả nửa ngày, khiến hàng người phía sau bắt đầu nổi giận.
"Nhanh lên đi, còn nhiều người phải tìm chỗ nữa!"
Dì ấy rõ ràng là cố ý câu giờ, không chịu nhường chỗ.
Tần Mạn cũng không phải dạng dễ chịu, cô quay sang nói với giọng châm biếm: "Cứ để dì ấy đút nước xong đi, dì ấy chiếm chỗ ngồi của tôi nên tôi cũng chẳng biết đứng đâu!"
"Ai mà chẳng có vé, không mua chỗ ngồi thì đừng có chiếm của người khác!" Một người phía sau cũng lên tiếng.
"Đúng đấy, chiếm chỗ người ta chẳng tốt chút nào!"
Trên tàu hỏa, có rất nhiều người như thế, cứ dựa vào tuổi tác mà không biết điều.
Cuối cùng, mặt dì ấy đổi màu, miễn cưỡng đứng dậy, bế đứa bé ra.
"Chỉ ngồi một chút thôi mà, keo kiệt thế. Xinh đẹp mà chẳng biết đồng cảm chút nào!" Dì ấy còn lẩm bẩm trách ngược Tần Mạn.
Giang Tông nhíu mày, ánh mắt sắc bén nhìn về phía dì ấy khiến dì ngậm miệng ngay lập tức. Anh đặt hành lý lên giá phía trên, sau đó kéo Tần Mạn ngồi xuống.
May thay, họ mua được vé cạnh cửa sổ, không phải ngồi chen chúc với người khác. Tần Mạn ngồi bên trong, Giang Tông ngồi ở ngoài.
Tiếng còi tàu vang lên inh ỏi, chiếc tàu màu xanh bắt đầu chuyển bánh. Đối diện Tần Mạn là hai người đàn ông trung niên, áo quần sờn bạc, nồng nặc mùi cơ thể.
Một trong hai người thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn cô, trong khi cô chỉ chăm chú nhìn cảnh ngoài cửa sổ.