Mấy ngày ngồi xe lửa cuối cùng cũng đến nơi, ai nấy đều cầm túi lớn túi nhỏ tranh nhau xuống xe.
Ra ga tàu hỏa, thấy thanh niên trí thức kết bè kết đội đi về hướng khác nhau, Cố Cảnh Nguyệt sợ ngây người, nhiều thanh niên trí thức xuống nông thôn thật, nhớ tới mình cũng là thanh niên trí thức, cô liền nhanh chóng chạy theo.
“Những thanh niên trí thức xuống nông thôn công xã Đại Thành tập hợp ở bên này.”
“Thanh niên trí thức công xã Hồng Kỳ tập hợp ở bên này.”
“Thanh niên trí thức công xã Kim Thành tập hợp ở bên này.”
“Thanh niên trí thức công xã Vệ Dương tập hợp ở bên này.”
Người phụ trách của các công xã lớn tiếng hô.
Cố Cảnh Nguyệt đi tới công xã tương ứng của mình, kiểm kê nhân số, có khoảng chừng 30 thanh niên trí thức. Tất cả ngồi trên xe kéo lắc lư lảo đảo hơn một tiếng, cuối cùng cũng tới công xã.
Cố Cảnh Nguyệt khóc không ra nước mắt, lớn như vậy rồi, cái mông của cô còn chưa từng chịu đựng qua sự dày vò lớn như vậy đâu. Xoa xoa cái mông đáng thương, nghĩ đến hiện tại chính là niên đại 70 bảo thủ, cô chỉ có thể thở dài.
Về sau cô thà rằng đi bộ chứ không ngồi xe kéo nữa đâu!
Tới công xã Vệ Dương, 30 thanh niên trí thức đứng ở trong sân chờ lãnh đạo công xã nói xong lời cổ vũ động viên bọn họ, những người đứng đầu các thôn sẽ dựa theo danh sách được phân mà đưa thanh niên trí thức về thôn.
“Thanh niên trí thức đến thôn Đại Ngưu, qua bên này điểm danh đi!” Ngưu Kiến Đức nói.
“Hoàng Xuân Hoa.”
“Có”
Hoàng Xuân Hoa khá thanh tú, dáng người cũng cao, nhìn có vẻ khỏe mạnh, trưởng thôn Ngưu Kiến Đức hài lòng gật gật đầu, nhìn dáng người này có vẻ sẽ được việc đây. Ông ta không muốn một người yếu ớt tay không thể làm vai không thể khiêng, vừa nói đến làm việc đã khóc sướt mướt.
“Lữ Dương.”
“Có.”
Lữ Dương có làn da màu lúa mạch khỏe mạnh, đôi mắt to thâm thúy, mũi cao, môi mỏng, rất có khí phách đàn ông. Nhìn thấy thân thể rắn chắc đầy cơ bắp của Lữ Dương, trưởng thôn lại lần nữa gật đầu hài lòng.
“Cố Cảnh Nguyệt.”
“Có.”
Cô gái này lớn lên thật xinh đẹp, da non thịt mịn, giọng nói mềm mại, vừa nhìn là biết chưa từng phải làm việc khổ sở. Sao cha mẹ lại cho cô gái này xuống nông thôn chứ, có thể tự làm nuôi sống bản thân không đây?
“Vương Linh.”
“Có.”
Lại là một người không thể làm việc, người đã đến đông đủ, trưởng thôn bảo mọi người để hành lý lên trên xe bò, xe bò đi trước, thanh niên trí thức đi theo ở phía sau.
Hoàng Xuân Hoa hỏi trưởng thôn phải đi bao lâu nữa, trưởng thôn trả lời: “Người trong thôn chúng tôi thường chỉ mất một tiếng là đến, còn mấy đứa ở thành thị xuống chắc phải đi một tiếng rưỡi, đi chậm sợ chắc là phải hai tiếng.”
“Rõ ràng là có xe bò, vì sao không ngồi xe bò mà lại bắt chúng cháu đi bộ.” Vừa nghe phải đi hai tiếng, Vương Linh đã tức giận.
“Cô gái này tên là gì, bây giờ trâu bò chính là tài sản quý giá của nhà nước. Các người ngồi hết lên khiến nó mệt rồi chết thì phải làm sao bây giờ.” Lại còn muốn ngồi xe bò.
Vương Linh nghe thấy lời trưởng thôn nói thì trực tiếp làm loạn: “Cho dù trâu bò có quý giá thì cũng chỉ là súc sinh thôi, súc sinh chính là để người cưỡi.”
Trưởng thôn tức giận nói: “Trâu bò có thể cày ruộng, chúng nó có công dụng rất lớn. Sao cô lại không biết xấu hổ mà so sánh chúng như vậy.”
Ba người còn lại không nghĩ tới Vương Linh này lại ngu xuẩn như vậy, vừa tới đã đắt tội với trưởng thôn, về sau bọn họ nhất định phải cách xa cô ta ra một chút.
“Bác trưởng thôn, bác từ xa đến đón chúng cháu đã vất vả rồi, mấy viên kẹo này bác nhận lấy ăn cho ngọt miệng ạ.”
Thấy Cố Cảnh Nguyệt tiện tay lấy ra mấy viên kẹo sữa trắng, trưởng thôn thầm nghĩ cô bé này thật là biết cách cư xử, mấy viên kẹo này cứ nhận lấy cho mấy đứa nhóc trong nhà đi.
Thấy Cố Cảnh Nguyệt đầu tiên là trên xe lửa lấy bánh hành ra, bây giờ lại tùy tiện cho người ta mấy viên kẹo sữa, không phải một viên mà là năm, sáu viên kẹo sữa trắng, Vương Linh ghen tỵ đến đỏ mắt.
“Thanh niên trí thức Cố, cô cũng cho tôi một viên kẹo sữa đi.”
Nghĩ đều là thanh niên trí thức của một thôn, làm thân cũng tốt, vì vậy Cố Cảnh Nguyệt liền cho bọn họ mỗi người một viên.