Chương 5: Thật sự xuyên không rồi

Mơ màng tỉnh dậy, đưa tay sờ tìm điện thoại mấy lần nhưng không thấy. Cô ngồi dậy, từ từ mở mắt nhìn đồ trang trí ở trong căn phòng này.

Cô dùng sức véo mình rồi khẽ nói: “Đau quá!” Lúc này Cố Cảnh Nguyệt mới chắc chắn mình thật sự đã xuyên không rồi.

Rõ ràng là mình đang ngủ ngon giấc trên một chiếc giường đơn được đặt làm riêng, nhưng khi ngủ một giấc tỉnh dậy, thì đã ở những năm 70 rồi.

Cố Cảnh Nguyệt đã sớm chuẩn bị tinh thần, nhưng nhìn căn phòng xa lạ trước mặt, cô vẫn cảm thấy hoang mang mờ mịt.

Cô nghĩ cách để bước vào không gian, khi thấy mọi thứ trong không gian đều như cũ cô mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm.

Bước đến trước gương và nhìn thấy một khuôn mặt giống hệt khuôn mặt của mình. Chiếc vòng cổ hồng ngọc không thấy nữa, nhưng trên cổ cô lại xuất hiện một nốt ruồi nhỏ màu đỏ.

Cô không khỏi lẩm bẩm một mình: “Đây có phải là số phận không?" Nếu không, tại sao họ lại có cùng tên, thậm chí còn có vẻ ngoài giống nhau?

Cảm thấy đầu óc mình choáng váng, Cố Cảnh Nguyệt vô tình ngã xuống đất, ký ức của nguyên chủ lại quay trở lại.

Nguyên chủ tên là Cố Cảnh Nguyệt, năm nay mười bảy tuổi, bố Cố tên là Cố Cảnh Tĩnh, là một nhà nghiên cứu khoa học, mẹ Cố tên là Trần Trân Châu, cũng là một nhà nghiên cứu khoa học giống như bố Cố.

Anh trai tên là Cố Cảnh Thần, hai mươi tuổi, là một quan chức nhỏ trong chính phủ, có tương lai rộng mở tươi sáng.

Bố Cố và mẹ Cố thường được chính phủ cử ra nước ngoài để đào tạo, họ từng đưa nguyên chủ và anh trai của cô ấy ra nước ngoài du học. Nguyên chủ cũng rất thông minh, mười sáu tuổi tốt nghiệp đại học nước ngoài, từ đó trở thành con nhà người ta.

Mới ngày hôm qua, nhà họ Cố đã bị người khác tố giác, dự án nghiên cứu khoa học của bố mẹ Cố cũng bị đình chỉ để điều tra. Để không liên lụy đến con cái, ông đã đăng một bài báo và cắt đứt quan hệ với các con, đồng thời gửi con trai và con gái về quê lánh nạn.

Tiếng gõ cửa lớn vang lên: “Cảnh Nguyệt, con dậy rồi à? Hôm nay phải đến chỗ Giáo dục Thanh niên đăng ký đấy.”

“Cảnh Nguyệt, sao con lại ngồi dưới đất thế?” Cô đang mải suy nghĩ đến nỗi không nghe thấy mẹ Cố gõ cửa.

Nghe được giọng nói của mẹ Cố, Cố Cảnh Nguyệt mới từ dưới sàn đứng dậy, nhìn người phụ nữ dịu dàng trước mặt, thoạt nhìn không giống một nhà nghiên cứu chút nào, mà giống như một người phụ nữ nhỏ được chăm sóc bảo vệ rất cẩn thận tỉ mỉ.

Thấy đứa con gái ngơ ngác nhìn mình, mẹ Cố đưa tay gõ nhẹ vào trán cô.

Bảo Cố Cảnh Nguyệt vệ sinh cá nhân xong rồi đi ăn sáng, Cố Cảnh Nguyệt đi ra khỏi phòng. Nhìn cách trang trí trong nhà của nhà họ Cố, cô không khỏi khâm phục mắt thẩm mỹ của bố mẹ Cố.

“Cảnh Nguyệt, nhanh tới ăn nào, hôm nay có món bánh bao mà con thích ăn này.” Nghe thấy bố Cố gọi mình, cô thôi không nghĩ nữa, rồi vội vàng đi đến bàn ăn ngồi xuống bắt đầu ăn.

Sau khi ăn một miếng bánh bao, Cố Cảnh Nguyệt thực sự thấy rất ngạc nhiên. Món bánh bao này vẫn phổ biến đến thế kỷ 21.

"Mẹ, bánh bao này ngon quá!” Vừa ăn bánh bao, Cố Cảnh Nguyệt vừa hết lời khen ngợi.

“Anh trai con biết con thích ăn nên đã dậy sớm để đến nhà hàng quốc doanh mua cho con đấy.” Nghe mẹ Cố nói vậy, Cố Cảnh Nguyệt lập tức nịnh nọt anh Cố.

“Anh ơi, anh đúng là anh trai tốt nhất trên đời.” Nghe câu nói cợt nhả nảy của Cố Cảnh Nguyệt, mọi người không khỏi bật cười thành tiếng.

Cố Cảnh Thần cố ý trêu chọc Cố Cảnh Nguyệt: "Mua bánh bao thì là anh trai tốt, vậy thì không mua sẽ là anh trai xấu rồi.”

Cố Cảnh Nguyệt ngượng ngùng nói: “Làm gì có, anh trai vẫn luôn là anh trai tốt của em.”

Nhìn thấy mọi người đều cười, Cố Cảnh Nguyệt âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Người nhà là những người thân thiết với nhau nhất, dù chỉ trong một khoảnh khắc vô tình cũng có thể bị phát hiện đây không phải là nguyên chủ.

Bầu không khí hôm nay không nặng nề như hôm qua, không phải là không quan tâm, chỉ là muốn trân trọng khoảng thời gian hạnh phúc cuối cùng bên gia đình.

Bố Cố nói với Cố Cảnh Thần: “Bây giờ hãy đưa em gái con đi đăng ký về quê, sau đó tìm nhà nghỉ để nghỉ qua đêm... cũng đừng về nhà nữa.”

Cố Cảnh Thần trầm mặc gật đầu.