Vụ thu hoạch bận rộn cuối cùng cũng qua.
Trương Tồn Chí tới tìm Cố Cảnh Nguyệt: “Thanh niên trí thức Cố, đây là hạch đào tôi mua ở xã Cung Tiêu...”
Không đợi anh ta nói xong, Cố Cảnh Nguyệt đã trực tiếp từ chối: “Đồng chí Trương, tôi không thiếu đồ ăn, anh mang về đi.” Trong lòng liên tục mắng, nếu không phải bố anh ta là đại đội trưởng thì cô đã sớm đánh cho anh ta một trận rồi.
Trương Tồn Chí còn muốn nói cái gì đó, Cố Cảnh Nguyệt nhìn cũng không thèm nhìn anh ta, xoay người rời đi.
Tạ Xuân Đào thấy con trai trở về thì hỏi: “Con trai, con nói thật với mẹ đi, có phải con thích thanh niên trí thức Cố không.”
Thấy con trai im lặng không nói, Tạ Xuân Đào tức giận nói: “Con trai à, mẹ biết thanh niên trí thức Cố lớn lên xinh đẹp, cả đời này mẹ chưa từng gặp người nào xinh đẹp như vậy, nhưng cô ta là người thành phố, chắc chắn sẽ coi thường chúng ta.”
Trương Tồn Chí không cam lòng nói: “Mẹ, con rất thích thanh niên trí thức Cố, mẹ giúp con nghĩ cách đi.”
Tạ Xuân Đào đột nhiên trở nên tức giận: “Mẹ nói nhiều như vậy sao con lại không nghe hả. Con quấn lấy thanh niên trí thức Cố nhiều ngày như vậy, cô ta lại không thèm để ý tới con. Rõ ràng chính là coi thường con, ngày mai con lên huyện đi làm đi.”
“Con không đi, không phải là thanh niên trí thức Cố con sẽ không cưới vợ. Công việc con cũng không cần.”
Chuyện hai mẹ con bọn họ tranh chấp, Cố Cảnh Nguyệt hoàn toàn không biết gì cả, Cố Cảnh Nguyệt bị Trương Tồn Chí bám lấy mấy ngày nay tâm trạng tụt dốc sắp âm đến nơi rồi. Thanh niên trí thức ở chỗ của thanh niên trí thức đều tìm mọi cách làm cho Cố Cảnh Nguyệt vui vẻ, Cố Cảnh Nguyệt cũng phối hợp tỏ ra mình không có chuyện gì.
Biểu hiện của Hồ Song Song là nôn nóng nhất: “Thanh niên trí thức Cố, đại đội trưởng có tiếng là lòng dạ hẹp hòi, nếu như ông ta nhắm vào cô thì phải làm sao đây?”
Trần Hà cũng bất đắc dĩ nói: “Thanh niên trí thức Cố lãnh đạm với anh ta như vậy, sao anh ta còn chưa từ bỏ ý định chứ.”
Hoàng Xuân Hoa cũng lo lắng cho tình cảnh của Cố Cảnh Nguyệt: “Bây giờ mọi người trong thôn cũng bắt đầu đồn đại về thanh niên trí thức Cố rồi.”
Cố Cảnh Nguyệt tỏ vẻ không sao cả, nói: “Chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ về thành phố, người trong thôn nói gì tôi cũng không quan tâm.”
Cố Cảnh Nguyệt về phòng, mang theo một cái túi nhỏ đi ra khỏi chỗ của thanh niên trí thức.
Tới trên trấn, Cố Cảnh Nguyệt gửi thư mình đã viết và túi nhỏ ra ngoài. Vào trong không gian cải trang rồi ra khỏi không gian đi tìm Nhị Hắc.
Nhị Hắc nhìn thấy Cố Cảnh Nguyệt thì tung ta tung tăng chạy tới: “Đại ca, Hổ Gia nói mấy ngày nay ông sẽ lên trên trấn, tôi liền đợi ông mấy ngày ở đây này, cuối cùng cũng chờ được ông rồi!”
Cố Cảnh Nguyệt cười ha hả nói: “Tôi còn chưa chúc mừng người anh em Nhị Hắc nữa, Hổ Gia đưa sạp hàng ở trên trấn cho cậu rồi phải không.”
Nhị Hắc gãi gãi đầu cười nói: “Đại ca, đây là số tiền cuối cùng của lô hàng đó.”
Cố Cảnh Nguyệt nhận lấy, nói: “Cậu nói với Hổ Gia, hàng hóa lần tới sau một tháng rưỡi sẽ có.”
Lúc trở lại chỗ của thanh niên trí thức thì trời đã tối rồi, Cố Cảnh Nguyệt liếc mắt một cái, vẫn nhìn thấy Trương Tồn Chí đứng chờ ở cửa. Cố Cảnh Nguyệt tức giận thầm mắng một câu âm hồn không tan.
“Thanh niên trí thức Cố, cô đi làm gì vậy, sao trời tối rồi mới trở về.” Trương Tồn Chí nhìn Cố Cảnh Nguyệt cau mày hỏi.
Cố Cảnh Nguyệt nghe giọng điệu trách móc của Trương Tồn Chí thì nói: “Đồng chí Trương, cho dù tôi đi làm gì cũng không liên quan đến anh. Tránh ra.” Trương Tồn Chí là cái gì mà đòi quản mình chứ.
Trương Tồn Chí thấy Cố Cảnh Nguyệt tức giận, giọng điệu nhẹ nhàng hơn nói: “Thanh niên trí thức Cố, tôi chỉ là lo lắng cho cô mà thôi, muộn như vậy...”
“Đồng chí Trương, mong anh cách xa tôi một chút. Tôi sớm muộn gì cũng phải về thành phố, mong đồng chí Trương tự trọng.” Cố Cảnh Nguyệt nói xong cũng không thèm nhìn phản ứng của anh ta liền về chỗ của thanh niên trí thức.
Trương Tồn Chí nhìn bóng lưng của Cố Cảnh Nguyệt, hai tay dùng sức nắm chặt, ngẩng đầu liền đối diện với ánh mắt của Lữ Dương, xoay người rời đi.