Nhóm thanh niên trí thức ăn rất ngon miệng nhưng lại khổ thôn dân xung quanh, ngửi mùi thịt nhìn bát cơm trong tay mình, ăn thế nào cũng không vào nữa. Thanh niên trí thức ăn cơm tẻ, thịt kho tàu, thịt gà, đám thôn dân bọn họ điều kiện tốt hơn một chút thì ăn chút thức ăn mặn, điều kiện kém hơn một chút thì ăn dưa muối bánh bột ngô.
Trên đường trở về chỗ của thanh niên trí thức, Cố Cảnh Nguyệt thấy phía trước có một người trẻ tuổi đạp xe đạp ở đối diện đi tới. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy xe đạp loại 28 Đại Giang ở thôn Đại Ngưu nên tò mò nhìn qua.
Kết quả người đó bị ngã...
Sau khi Cố Cảnh Nguyện đi, Trương Tồn Chí vẫn còn nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Cố Cảnh Nguyệt...
Trương Tồn Chí dắt xe đạp vào nhà: “Mẹ, con trở về rồi.”
Tạ Xuân Đào nghe thấy giọng nói của con trai thì rất vui vẻ: “Tồn Chí, sao con đã về rồi? Trong xưởng không có việc sao?”
“Mẹ, không phải là con nghĩ trong nhà bắt đầu thu hoạch vụ thu, sợ bố và mẹ mệt hay sao. Vừa hay trong xưởng không có việc gì gấp nên con trở về.” Trương Tồn Chí giải thích.
Trương Tồn Chí nghĩ tới Cố Cảnh Nguyệt liền hỏi: “Mẹ, trong thôn có phải lại có thanh niên trí thức mới tới không.”
Tạ Xuân Đào tùy ý nói: “Đúng vậy, khoảng thời gian trước có ba, bốn thanh niên trí thức mới tới.” Sau đó bà còn dặn dò thêm: “Nếu con không có việc gì thì đừng qua lại với thanh niên trí thức.”
Trương Tồn Chí khó hiểu hỏi: “Vì sao vậy mẹ? Lúc trước không phải còn tốt sao?”
Tạ Xuân Đào liền nói chuyện về Trương Đại Miêu, Vương Đức Phát và thanh niên trí thức cho Trương Tồn Chí nghe: “Chuyện chính là như vậy đấy, con nhớ kỹ đừng có qua lại với thanh niên trí thức đấy.”
Trương Tồn Chí không để tâm vâng một tiếng.
Lúc này Cố Cảnh Nguyệt đang ở trong không gian, thoải mái dễ chịu nằm trong phòng điều hòa ngủ.
Buổi tối, nhóm thanh niên trí thức tan tầm trở về chỗ của thanh niên trí thức, Cố Cảnh Nguyệt đã chuẩn bị xong hết các món ăn rồi.
“Mọi người về rồi à, đi rửa tay trước đi, uống chút nước đường này.”
Vương Linh uống nước đường cười nói với Cố Cảnh Nguyệt: “Thanh niên trí thức Cố, cô làm món ngon gì vậy?”
Cố Cảnh Nguyệt nghĩ Vương Linh hẳn là đã đói rồi: “Cá hầm cải chua, thịt kho tàu và đậu sốt hành.”
Hoàng Xuân Hoa tò mò hỏi: “Thanh niên trí thức Cố, cái món cá hầm cải chua gì đó ăn có ngon không?”
Trần Hà cười nói tiếp: “Món ăn do thanh niên trí thức Cố làm chắc chắn là ăn ngon rồi.”
Lúc ăn cơm, mọi người nhìn món cá hầm cải chua có chút do dự, vẫn là Lữ Dương gắp một miếng lên ăn trước. Mọi người sôi nổi nhìn về phía Lữ Dương, Lữ Dương nhàn nhạt quét mắt nhìn bọn họ một cái, nói: “Ngon.”
Hồ Song Song cũng gắp một miếng: “Thật sự ăn rất ngon.”
Mọi người đều sôi nổi gắp một miếng lên ăn, hai mắt tỏa ra ánh sáng chấn động. Thật sự là ăn rất ngon, không tanh không hôi.
Mọi người ngươi một miếng ta một miếng liền ăn hết rồi.
Mệt mỏi cả một ngày, mọi người đều chỉ tùy tiện rửa ráy một chút rồi đi ngủ.
Mấy ngày liên tiếp, Cố Cảnh Nguyệt đưa cơm đưa nước cho nhóm thanh niên trí thức.
“Cô là thanh niên trí thức Cố sao?” Trương Tồn Chí đợi mấy ngày, cuối cùng cũng đợi được cơ hội đến gần Cố Cảnh Nguyệt.
Cố Cảnh Nguyệt nghi ngờ nhìn anh: “Anh có việc gì sao?”
Trương Tồn Chí nhìn Cố Cảnh Nguyệt, cười cười: “Tôi là người nhà của đại đội trưởng, tôi tên là Trương Tồn Chí. Tôi là công nhân của một xưởng sắt thép trong huyện.”
Cố Cảnh Nguyệt nhìn Trương Tồn Chí, nhíu nhíu mày, trong ánh mắt anh ta toát ra sự tự tin khiến người ta chán ghét.
Cố Cảnh Nguyệt bất đắc dĩ hỏi: “Đồng chí Trương, anh có viêc gì sao?”
Trương Tồn Chí không nhận ra trong giọng nói của Cố Cảnh Nguyệt có chút không kiên nhẫn, tiếp tục nói: “Thanh niên trí thức Cố, năm nay tôi 21 tuổi, là công nhân duy nhất ở thôn Đại Ngưu.”
Ở thời đại này, công nhân được xem là bát sắt, vì mình có nghề nghiệp nên Trương Tồn Chí vô cùng tự tin, cảm thấy mình ưu tú như vậy Cố Cảnh Nguyệt nhất định sẽ rửa mắt mà nhìn mình.
Cố Cảnh Nguyệt: Anh có việc gì không? Có việc gì không? Có việc gì không hả? Không có việc gì thì tránh ra đi.
Điều khiến Trương Tồn Chí không nghĩ tới chính là, Cố Cảnh Nguyệt nói một câu: “Đồng chí Trương, tôi còn có việc, tôi đi trước đây.”
Trong lòng Cố Cảnh Nguyệt mắng Trương Tồn Chí một câu: Đầu óc có bệnh à.