Chương 30: Chiếm lĩnh thị trường chợ đen

Trương Đại Miêu thấy cảnh sát tới thì bị dọa giống như chim cút, vừa nghe bọn họ muốn tìm con trai mình thì lập tức nhảy ra nói: “Chuyện không liên quan đến con trai tôi, đều là con tiểu tiện nhận kia câu dẫn con trai của tôi.”

“Bà nói bậy, tôi đã nói có chết cũng không gả cho Vương Đức Phát rồi mà.” Hồ Song Song quả thật sắp bị làm cho tức chết rồi.

Cảnh sát thấy Vương Đức Phát đã được đưa tới, nhíu mày hạ giọng nói: “Trương Đại Miêu, Vương Đức Phát, mời hai người theo chúng tôi về đòn tiếp nhận điều tra.”

Vương Đức Phát vốn là người nhát gan yếu đuối, nghe thấy mình bị đưa đi thì sợ tới mức hô to: “Tôi sai rồi, tôi cũng không muốn hủy hoại thanh danh của thanh niên trí thức, là do mẹ tôi bảo tôi làm như vậy...”

Thấy Vương Đức Phát và Trương Đại Miêu bị đưa đi, nhóm thanh niên trí thức nhẹ nhàng thở ra một hơi. Hồ Song Song kích động khóc lớn, mọi người đều an ủi cô ấy người xấu sẽ phải chịu trừng phạt.

Các thôn dân đều cảm thán một tiếng, trưởng thôn và đại đội trưởng cũng đi theo đến đồn cảnh sát.

Khi trở về, trưởng thôn báo tin rằng Vương Đức Phát bị đưa đến nông trường cải tạo, còn Trương Đại Miêu thì bị giam giữ một tháng.

...

Hôm nay, mọi người ở chỗ của thanh niên trí thức đều dậy thật sớm đến cửa thôn chờ xe bò.

“Hôm nay sao lại nhiều xe bò thế nhỉ?” Ngày thường đi lên huyện cũng chỉ có một chiếc xe bò, hôm nay lại có bốn chiếc xe bò.

Trần Hà giải thích: “Mấy ngày nữa là đến vụ thu hoạch rồi, mọi người ai cũng muốn đi lên huyện mua chút đồ.”

Cố Cảnh Nguyệt ngẫm lại cũng phải, thu hoạch vụ thu rất mệt, nếu như không ăn uống đầy đủ sao có thể chịu được đây.

Tới huyện, theo thường lệ, mọi người đi đến quán cơm quốc doanh ăn cơm trước. Mọi người đều đã đói bụng, cơm được bưng ra ai cũng ăn ngấu nghiến.

Cơm nước xong xuôi, Cố Cảnh Nguyệt tìm một cái cớ rời đi trước. Tìm một ngõ nhỏ không người, cô lấy chăn ra, lại lấy tiền giấy và thư ra gửi cho bố mẹ.

Nhờ hàng hóa của Cố Cảnh Nguyệt, Hổ Gia đã thành công chiếm lĩnh thị trường chợ đen ở huyện.

“Chúc mừng Hổ Gia đã thành công nắm lấy chợ đen.” Cố Cảnh Nguyệt lại lần nữa cải trang thành người đàn ông trung niên.

Hổ Gia cười ha ha nói: “Này vẫn là nhờ công sức của ông.”

“Lần này số lượng hàng hóa lớn, không biết Hổ Gia có thể lấy hết được hay không?” Lần này cô muốn bán hết số hàng hóa trữ trong kho hàng không gian trong một lần.

Hổ Gia nghe xong thì bất ngờ: “Trước nói cho tôi xem có bao nhiêu hàng.”

Cố Cảnh Nguyệt suy nghĩ một chút rồi nói: “Bột mì trắng, gạo một vạn cân, thịt heo, thịt bò, thịt dê một ngàn cân, đường trắng, đường đỏ một trăm cân, giày giải phóng, giày vải, giày da mỗi kích thước một trăm đôi.” Nhìn biểu cảm giật mình của Hổ Gia, Cố Cảnh Nguyệt lại bổ sung thêm: “Gà, vịt một trăm con, đồng hồ nam nữ 50 cái, xe đạp loại 28 hai chiếc, xe đạp loại 26 hai chiếc.”

Thấy Hổ Gia thật lâu vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh, Cố Cảnh Nguyệt chậm rãi nói: “Nể tình chúng ta đã hợp tác vài lần, chủ nhân của tôi đồng ý cho Hổ Gia bán hàng trước đưa tiền sau.”

Hổ Gia không tin vào lỗ tai mình: “Chủ nhân của ông thật sự đồng ý để tôi bán hàng trước đưa tiền sau sao.”

Cố Cảnh Nguyệt gật gật đầu: “Như thường lệ, nói cho tôi biết để hàng hóa ở chỗ nào đi, 10 giờ tối các người đến lấy hàng hóa.”

Hổ Gia đưa chìa khóa cho Cố Cảnh Nguyệt rồi nói địa chỉ, lại lấy ra một túi tiền lớn đưa cho Cố Cảnh Nguyệt: “Đây là mười nghìn đồng, ông coi như tôi trả tiền trước đi, số tiền còn lại tôi nhất định sẽ trả thật nhanh.”

Cố Cảnh Nguyệt gật gật đầu, đi ra ngoài. Ở trên đường lớn thấy không ai chú ý đến mình, cô liền đi đến nơi giao hàng. Thấy dọc đường không có ai đi theo mình cô mới yên tâm đi vào không gian lấy hàng ra.

Một lần nữa đi ra từ không gian, Cố Cảnh Nguyệt lại biến thành một cô gái nhỏ trẻ tuổi xinh đẹp.

Đến xã Cung Tiêu, Cố Cảnh Nguyệt trợn tròn mắt, bên trong toàn người là người mua bán đồ vật. Cố Cảnh Nguyệt nghĩ dù sao mình cũng không chen vào được, chi bằng đến một nơi vắng người lấy chút đồ từ trong không gian vậy.

Trên đường đi trùng hợp gặp Lữ Dương đang nói chuyện với một người đàn ông trẻ tuổi, Cố Cảnh Nguyệt đã uống nước linh tuyền một thời gian dài nên các giác quan vô cùng nhạy bén.

Nghe thấy hai người nói cái gì mà nhiệm vụ, lại thấy khí chất của hai người khác hoàn toàn với người bình thường. Cố Cảnh Nguyệt nghĩ Lữ Dương chắc chắn không phải là thanh niên trí thức bình thường.

“Thanh niên trí thức Cố, sao cô lại trở về cùng với thanh niên trí thức Lữ vậy?” Thấy hai người một trước một sau trở về, Vương Linh nhịn không được hỏi ra miệng.

Cố Cảnh Nguyệt ngây người, cái gì với cái gì?

Cô xoay người nhìn theo ánh mắt của Vương Linh, quả nhiên thấy Lữ Dương ở phía sau mình.

Lữ Dương nhàn nhạt mở miệng nói: “Chỉ là trùng hợp mà thôi, thanh niên trí thức Cố đi ở phía trước không biết tôi đi phía sau.”

Cố Cảnh Nguyệt nhìn ra, Vương Linh rõ ràng là nhẹ nhàng thở ra một hơi, còn cố ý nói một câu: “Thanh niên trí thức Lữ, nếu lần sau xảy ra tình huống thế này thì anh cứ gọi tôi một tiếng, chúng ta đều là thanh niên trí thức mà, có thể cùng nhau trở về.”

Vẻ mặt của Vương Linh nhìn Cố Cảnh Nguyệt như kiểu tôi biết rõ cô muốn câu dẫn thanh niên trí thức Lữ.