“Người nọ có đáng tin không? Đây không phải là chuyện có thể nói đùa được đâu.” Kiếm ăn ở chợ đen không thể lôi ra giỡn được đâu.
“Vô cùng đáng tin, phiền Nhị Hắc đại ca trước tìm một chỗ trốn đi đã, tôi sẽ đưa người họ hàng đó đến đây để hai người nói chuyện.” Nói xong, Cố Cảnh Nguyệt đi ra khỏi ngõ nhỏ, đi khoảng hai mươn phút, thấy bốn phía xung quanh không có người cô liền vào không gian, lúc đi ra đã biến thành một ông chú trung niên có khuôn mặt ngăm đen.
“Người anh em Nhị Hắc có ở đây không?” Cô nhỏ giọng dò hỏi.
Nhị Hắc thấy một người đàn ông trung niên có dáng người thấp bé da ngăm, xác nhận phía sau ông ta không có người liền yên tâm đi ra khỏi chỗ tối. Nhìn ông ta từ trên xuống dưới, hỏi: “Ông chính là người họ hàng mà cô gái kia nhắc đến sao, sao lại chỉ có mình ông tới?”
“Cậu nói Tiểu Thúy à, mẹ con bé nhờ nó đưa ít đồ sang cho chị dâu nó rồi.” Nói xong cô gỡ cái sọt đeo trên lưng xuống đặt trên mặt đất, nói với Nhị Hắc: “Người anh em Nhị Hắc, cậu xem đi, đây đều là những thứ tốt.”
Nhị Hắc nhìn thoáng qua, chợt trừng lớn mắt, mấy thứ này còn tốt hơn nhiều so với những thứ lúc trước bọn họ bán.
“Nên xưng hô với ông thế nào nhỉ? Mang theo đồ của ông đi theo tôi.”
“Gọi tôi là lão Cố được rồi.”
Đi theo Nhị Hắc đến một nhà dân thì dừng lại, Nhị Hắc gõ cửa vài cái, Cố Cảnh Nguyệt ở bên cạnh nghe, thầm cảm thán: Thì ra ở thời đại này cũng có người hiểu được mã Morse.
Mở cửa chính là một người mặt sẹo nhìn rất hung dữ, người đó nói với Nhị Hắc vài câu rồi lại đóng cửa đi vào.
Cố Cảnh Nguyệt đoán đó hẳn là người thông báo tình hình cho lão đại, chỉ chốc lát sau cửa lại mở ra, Cố Cảnh Nguyệt được đưa vào trong.
Bên trong là một người đàn ông toàn thân mặc đồ đen có diện mạo bình thường, mặt mang ý cười, trong tay cầm hạch đào nhìn về phía Cố Cảnh Nguyệt nói: “Đồng hương, nghe nói trong tay ông có hàng hiếm lạ.”
Đưa sọt đến bên cạnh người đàn ông mặc đồ đen, người đàn ông mặt sẹo xem qua, sau đó đưa cho Hổ Gia, Hổ Gia vừa nhìn, trong ánh mắt xẹt qua tia kinh ngạc nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình tĩnh, hỏi: “Đồng hương, trong tay ông có bao nhiêu hàng?”
“Người đàn ông trung niên.” Cố Cảnh Nguyệt nhìn Hổ Gia nói: “Chủ nhân của chúng tôi có rất nhiều hàng, chỉ là xem Hổ Gia anh có thể đổi được bao nhiêu thôi.”
“Vậy tôi liệt kê ra một cái danh sách, ông nhìn xem có thể đưa ra hay không.” Nói xong, Hổ Gia liền viết danh sách.
Cố Cảnh Nguyệt nhận lấy danh sách, vừa thấy liền nói với Hổ Gia: “Hoàn toàn không thành vấn đề, trong tay chủ nhân của chúng tôi còn có một số lượng lớn đồng, Hổ Gia anh có lấy không?”
“Lấy, bây giờ nói tới chuyện giá cả đi. Thịt heo 1 đồng rưỡi một cân, bột mì trắng, gạo 1 đồng một cân. Thịt bò, thịt dê 3 đồng một cân, gà 3 đồng một con, vịt 3 đồng rưỡi một con. Còn đồng thì 160 đồng, cái giá mà tôi đưa ra không có ở những nơi khác đâu.” Giá cả mà Hổ Gia đưa ra quả thật là tràn đầy thành ý.
“Hổ Gia, anh có thành ý như vậy chủ nhân của chúng tôi cũng sẽ không để anh chịu thiệt đâu. Thịt heo 1,2 đồng một cân, gạo và bột mì trắng 9 xu một cân, đồng 140 đồng một cái.” Hạ giá một chút đề phòng rắc rối, người đứng đầu chợ đen chắc chắn không phải là một người đơn giản, đồng 140 đồng, so với xã Cung Tiểu thì cái giá này cũng cao rồi, mình vẫn có thể kiếm tiền.
“Được thôi, khi nào thì có thể giao hàng?” Hổ Gia hỏi, có những mặt hàng này nhất định có thể kiếm được một khoản tiền lớn.
“Tìm một căn phòng ở nơi hẻo lánh, ba ngày sau tôi sẽ giao hàng. Giao xong hàng tôi sẽ thông báo cho Nhị Hắc, để cậu ta thông báo cho hai người.” Đêm khuya yên tĩnh đi giao hàng cũng không sợ bị người ta phát hiện.
“Sau rừng hoang có một căn phòng, để hàng ở đó sẽ không có ai phát hiện.” Sau khi cân nhắc, Hổ Gia thấy nơi đó khá hẻo lánh, ban ngày cũng không ai tới chứ đừng nói đến buổi tối.
Thương lượng xong xuôi, Cố Cảnh Nguyệt lại cảnh cáo nói: “Đừng nghĩ đến chuyện cho người theo dõi tôi, nếu để chủ nhân của chúng tôi biết được, hậu quả các người không gánh vác nổi đâu.”
“Yên tâm đi, quy tắc này mọi người đều hiểu.” Hổ Gia đảm bảo nói, không ai ngốc đến mức đi đắc tội với thần tài.
Tìm một chỗ không người tiến vào không gian, cô tẩy lớp hóa trang trên mặt, thay quần áo khi mình ra ngoài rồi cầm báo đi ra khỏi không gian, về chỗ của thanh niên trí thức.
“Thanh niên trí thức Cố, cô đến trạm phế phẩm à?” Trần Hà thấy Cố Cảnh Nguyệt cầm báo thì hỏi.
“Tôi muốn lót báo lên bàn nên đã đến trạm phế phẩm đổi. Thanh niên trí thức Trần, cô đây là muốn ra ngoài sao?”
Trần Hà đeo sọt đi ra bên ngoài.
“Tôi đi tìm mấy thím đổi chút đồ.” Nói xong liền ra khỏi cửa.