Chớp mắt đã qua nửa tháng, Cố Cảnh Nguyệt đã nhờ Hoàng Xuân Hoa làm xong áo bông, chăn bông và giày bông.
Áo bông gửi cho bố Cố và mẹ Cố, cô còn vá thêm rất nhiều vải, Hoàng Xuân Hoa cảm thấy khó hiểu nhưng cũng không hỏi, ai cũng có bí mật của mình mà.
Ở chỗ của thanh niên trí thức, Cố Cảnh Nguyệt sống rất hòa hợp, không giống như trong tiểu thuyết, giữa thanh niên trí thức với nhau xảy ra lục đυ.c, tính kế nhau. Trừ Vương Linh thỉnh thoảng thái độ một chút ra, nhưng rất nhanh không phải bị Cố Cảnh Nguyệt dạy dỗ thì cũng bị thanh niên trí thức khác dạy dỗ.
Hôm nay khó có được một ngày nghỉ, Cố Cảnh Nguyệt vào trong không gian thu hoạch lúa đưa về kho hàng, lại đến vườn trái cây hái trái cây chín mang về, lấy ra một ít ngâm với nước linh tuyền để làm nước hoa quả.
“Cố Cảnh Nguyệt, có thư.” Người đưa thư tới đưa thư.
Nghĩ hẳn là anh trai gửi thư tới, Cố Cảnh Nguyệt ra khỏi không gian, lấy chứng minh thư ra, chờ người đưa thư xác nhận thân phận rồi đưa thư cho Cố Cảnh Nguyệt.
Trở lại phòng, cô gấp không chờ nổi mở thư ra, trong thư, Cố Cảnh Thần nói nơi mình đã tới, cũng đã tìm thấy bố mẹ, bảo Cố Cảnh Nguyệt đừng lo lắng, anh sẽ âm thầm chăm sóc bố mẹ.
Đọc thư xong, Cố Cảnh Nguyệt soạn ra một cái tay nải to, lại nhét thêm quả khô mới vừa làm xong vào, dùng giấy gói vài loại thuốc, trên giấy còn ghi chú rõ hướng dẫn sử dụng, nhanh chóng viết một bức thư rồi cất cả thư và tay nải vào trong không gian.
Bây giờ không có xe bò đi lên huyện, cũng may thôn Đại Ngưu cách trấn trên không xa, đi bộ một tiếng là đến rồi.
Đi đến một ngõ nhỏ hoàn toàn không có người, lấy ra tay nải và thư đã chuẩn bị sẵn từ trong không gian ra đi đến bưu cục* gửi ra ngoài, Cố Cảnh Nguyệt hỏi thăm người qua đường vị trí của trạm phế phẩm.
*Bưu cục là cơ quan hoạt động trong ngành bưu chính của một quốc gia hoặc khu vực cụ thể. Bưu cục có nhiệm vụ quản lý và vận hành các dịch vụ bưu chính như gửi thư, gửi bưu phẩm, chuyển tiền và các dịch vụ bưu chính khác.
Đến cửa trạm phế phẩm, có một người lớn tuổi chặn Cố Cảnh Nguyệt lại hỏi: “Đứng lại, tới đây làm gì?”
Cố Cảnh Nguyệt cười nói: “Chú ơi, cháu là thanh niên trí thức mới tới muốn đổi chút báo về dán tường.”
Lần trước người ở trong thôn cũng đi đổi báo rồi nhưng không đủ dùng, lần này cô mới phải tìm tới tận nơi.
“Đến căn phòng phía đông kia mà tìm, đừng có mà lấy đồ không nên lấy.” Ông chú cảnh cáo.
Cố Cảnh Nguyệt gật gật đầu, đi vào lấy báo, mắt nhìn xung quanh một vòng, cũng không có thứ gì tốt, nghĩ lại cũng phải thôi, cho dù thật sự có thứ tốt thì cũng không đến lượt mình.
Lúc quay người chuẩn bị ra ngoài, cô không cẩn thận đạp phải thứ gì đó, cúi đầu nhìn thì thấy là một thứ giống như que cời lửa*.Cố Cảnh Nguyệt giơ tay cầm lên thấy khá nặng, cảm thấy thứ này không đơn giản liền trộm thu vào trong không gian.
*Que cời lửa là một thanh sắt để lùa rơm, lùa tro, lùa củi đang cháy trong bếp, có một đầu cán cầm để tránh nóng thường làm bằng trúc hoặc nhánh tre già.
Sau khi Cố Cảnh Nguyệt đi ra cầm theo báo đến trước mặt ông chú, ông chú nhìn số báo mà cô cầm trong tay, nói: “Một xu.”
Cố Cảnh Nguyệt thanh toán tiền rồi ra khỏi trạm phế phẩm, đi dạo ở trấn trên tìm chợ đen.
“Đứng lại, đừng chạy...” Cố Cảnh Nguyệt theo âm thanh nhìn lại, thấy có mấy người đàn ông trẻ tuổi đang bay nhanh chạy trốn, phía sau là mấy người có đeo băng đỏ trên cánh tay đuổi theo.
Cố Cảnh Nguyệt duỗi tay ra kéo một người trốn vào bên trong ngõ nhỏ, người đàn ông bị kéo nhìn lại thấy là một cô gái trẻ tuổi thì buông lỏng cảnh giác. Đợi bọn họ đi xa, hai người mới ra ngoài.
“Hôm nay cảm ơn cô đã giúp tôi, mọi người gọi tôi là Nhị Hắc, có việc gì thì đến sau cây vạn tuế tìm tôi.” Nhị Hắc cảm kích nói.
“Nhị Hắc đại ca, có phải anh kiếm ăn ở chợ đen không?”
Nhị Hắc nghi ngờ nhìn Cố Cảnh Nguyệt, hỏi: “Cô hỏi cái này làm gì? Ở đó rồng cá phức tạp, không phải nơi mà cô có thể đến đâu.”
Cố Cảnh Nguyệt biết nếu không có người quen giới thiệu thì mình không có cách nào tiến vào chợ đen, cô thử hỏi: “Nhị Hắc đại ca, tôi có một người họ hàng có gạo có thịt, anh có thể giúp tôi giới thiệu cho lão đại của chợ đen không.”