- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Xuyên Không
- Xuyên Về Thập Niên 70: Tôi Dựa Vào Không Gian Thắng Lớn Rồi
- Chương 16: Đang yên đang lành sao lại khóc rồi?
Xuyên Về Thập Niên 70: Tôi Dựa Vào Không Gian Thắng Lớn Rồi
Chương 16: Đang yên đang lành sao lại khóc rồi?
Hai người nhanh chóng rời giường, ngoài cửa, thợ mộc Kim và thím Triệu đang kéo xe kéo, vừa hay Lữ Dương và Triệu Hoa cũng ở trong sân liền giúp bọn họ khiêng đồ về phòng. Nói lời cảm ơn, hai người vội vàng dọn dẹp một chút rồi lại nhanh chóng đi ngủ.
Trong không gian, đồng hồ báo thức vang lên, Cố Cảnh Nguyệt tắt đồng hồ báo thức, đúng lúc Hoàng Xuân Hoa cũng tỉnh dậy. Hai người đi rửa mặt cho tỉnh táo, thanh niên trí thức ở chỗ của thanh niên trí thức cũng lục đυ.c dậy chuẩn bị đi làm việc.
Cố Cảnh Nguyệt đội mũ đeo bình nước mang bao tay, trở thành người kỳ lạ nhất trong đội làm công.
Tiểu đội trưởng thấy bộ dạng của Cố Cảnh Nguyệt thì vô cùng cạn lời, khóe miệng giật giật, muốn nói mấy câu với Cố Cảnh Nguyệt nhưng lại không nói nên lời, cuối cùng chỉ nhìn cô rồi thở dài một hơi.
Buổi chiều, người nhổ cỏ cùng cô là một thím khác cô không quen, thím đó khó chịu nói với Cố Cảnh Nguyệt: “Ở thành phố cô cao quý lắm à, nhổ cỏ cũng phải đội mũ đeo bao tay.”
Cố Cảnh Nguyệt: ...
Thấy Cố Cảnh Nguyện không tiếp chuyện với mình, chỉ tiếp tục chậm chạp nhổ cỏ.
Thím đó chưa từ bỏ ý định còn nói thêm: “Cô làm việc thế này kiếm cũng chẳng được bao nhiêu điểm công, gầy giống như gà con vậy, mông lại còn nhỏ nữa, không sinh được con sợ là không gả đi được đâu.”
Cố Cảnh Nguyệt: Tôi chọc thím à?????
Cố Cảnh Nguyệt nhanh chóng nhổ vài cây cỏ tiến về phía trước, muốn cách bà thím chanh chua này xa một chút. Cô cho rằng cách cũng đủ xa rồi, kết quả cái thím này giống như cái đuôi vậy, muốn quẳng cũng không quẳng đi được.
“Ui trời, người thành phố đúng là không được dạy dỗ đàng hoàng tử tế, nói chuyện cũng không thèm để ý đến người ta.”
Cố Cảnh Nguyệt lạnh lùng nhìn bà ta một cái, muốn động chạm đúng không.
Cô oa một tiếng khóc lớn, mọi người chạy tới, chỉ thấy Cố Cảnh Nguyệt ngã ngồi trên mặt đất. Mọi người sôi nổi vây quanh lại đây, mồm năm miệng mười hỏi: “Thanh niên trí thức Cố, sao cô lại khóc thế? Đã xảy ra chuyện gì?”
Lúc này có người gọi tiểu đội trưởng tới...
Tiểu đội trưởng nhìn Cố Cảnh Nguyệt, còn tưởng rằng cô không làm được mệt nên khóc, lông mày cau lại hỏi: “Thanh niên trí thức Cố, đang yên đang lành sao lại khóc rồi?”
Cố Cảnh Nguyệt khóc rất đáng thương, chỉ vào bà thím chanh chua kia nói: “Thím này muốn mũ của tôi, tôi không cho, bà ta... bà ta liền ra tay đánh tôi hu hu hu...”
“Đinh Dã Thảo, bà không làm tốt việc của mình đi lại còn ra tay đánh người, bà tưởng bà là ông trời à.” Tiểu đội trưởng nổi trận lôi đình.
Đinh Dã Thảo tức giận nhảy dựng lên, chỉ vào mặt Cố Cảnh Nguyệt mắng to: “Cái con khốn này, mẹ nhà mày chứ.”
Mọi người nghe Đinh Dã Thảo chửi ầm lên thật là mất mặt, tiểu đội trưởng nghe thấy cũng không nhịn được nữa: “Đinh Dã Thảo, chậm trễ công việc còn đánh người, trừ mười điểm công.”
Có mấy thím tốt bụng chỉ vào Đinh Dã Thảo nói: “Thật là lòng dạ xấu xa, đến đồ của cô gái nhỏ cũng muốn cướp.”
“Tôi nhổ, có bản lĩnh thì tới mà bắt nạt tôi đi này, xem tôi có đánh cho bà ta răng rơi đầy đất không.”
Đinh Dã Thảo vừa nghe bị trừ mười điểm công, lập tức không ngồi dưới đất làm nữa, bắt đầu la lối om sòm.
Tiểu đội trưởng thấy Đinh Dã Thảo la lối khóc lóc: “Đinh Dã Thảo, còn làm loạn nữa thì đi dọn phân đi.” Vừa nghe phải đi dọn phân, Đinh Dã Thảo nháy mắt liền yên tĩnh trở lại.
Tiểu đội trưởng đổi chỗ làm cho Cố Cảnh Nguyệt, bảo mọi người mau mau làm việc đi.
Chờ tan làm trở lại chỗ của thanh niên trí thức, mọi người đều vây quanh tới quan tâm Cố Cảnh Nguyệt.
“Thanh niên trí thức Cố, cô có bị thương ở đâu không?” Lữ Dương quan tâm hỏi.
“Thanh niên trí thức Cố, về sau ai dám bắt nạt cô thì cứ nói cho tôi, đừng thấy tôi là con gái mà lầm tưởng, sức lực của tôi rất lớn đấy.” Hoàng Xuân Hoa nói, vỗ vỗ vào bả vai mình.
Thấy mọi người quan tâm mình như vậy, Cố Cảnh Nguyệt ấm áp trong lòng: “Thanh niên trí thức Hoàng, cô yên tâm đi, về sau nếu ai bắt nạt tôi, tôi chắc chắn sẽ trốn phía sau cô.”
Mọi người nghe Cố Cảnh Nguyệt nói, ai nấy đều cười ha ha.
Thời gian cứ trôi đi như vậy, không nhanh không chậm. Mọi người cũng bắt đầu thích ứng với cuộc sống ở chỗ của thanh niên trí thức, cũng quen chung sống với người ở thôn Đại Ngưu.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Xuyên Không
- Xuyên Về Thập Niên 70: Tôi Dựa Vào Không Gian Thắng Lớn Rồi
- Chương 16: Đang yên đang lành sao lại khóc rồi?