Tống Chiêu Đệ nghĩ trong đầu, cô không trở lại thì cũng không có chỗ nào để đi: "Yêm biết rồi, yêm sẽ không chậm trễ chuyện của anh".
Kiếp trước, Lưu Linh là người Thân Thành, về sau di cư đến thủ đô sống, lại còn đi vòng quanh thế giới, trong một năm thì đã mất hơn một nửa thời gian là cô sống ở khách sạn, cho nên cô vẫn có tình cảm vô cùng đặc biệt với Thân Thành như thủa ban đầu.
Cô muốn ngừng lại ở Thân Thành nửa này không phải vì muốn mua đồ, chỉ là cô muốn nhìn Thân Thành một trăm năm trước có dáng vẻ như thế nào mà thôi.
Đường xá không tốt, ô tô chạy chầm chậm, vào hơn tám giờ, trời buổi tối duỗi tay không thấy năm ngón tay, Chung Kiến Quốc và Tống Chiêu Đệ mới đến Tân Hải thị.
Xe lửa 9h khởi hành, một tay Chung Kiến Quốc xách tất cả hành lý, một tay cầm bàn tay của Tống Chiêu Đệ chạy thẳng tới trạm xe lửa.
Hai người đến trạm xe lửa, chị dâu Chung vốn định đánh giá Tống Chiêu Đệ một phen đành vội vã đem đứa nhỏ trong lòng và bao hành lý đưa cho cô.
Tống Chiêu Đệ theo bản năng tiếp nhận, chờ phát hiện trong lòng có đứa nhỏ, cánh tay đeo cái túi, người mới tỉnh mộng: "Chung-- Kiến Quốc?"
"Chuyện gì?", Chung Kiến Quốc nhìn cô một cái, không đợi Tống Chiêu Đệ mở miệng, liền nói, "Cái gùi này cho em, em cõng Tam Oa, dắt Đại Oa. Tôi cõng Nhị Oa, xách mấy bao hành lý này."
Tống Chiêu Đệ cúi đầu nhìn xuống, trừ bỏ túi hành lý to mà cô mang tới, bên chân Chung Kiến Quốc còn có một túi hành lý to và hai đứa nhỏ.
Chị dâu Chung giải thích: "Bên trong bọc là quần áo và giày của ba đứa nhỏ, tã lót của Tam Oa cũng ở bên trong. Em dâu, túi mà em đang xách có để đồ ăn chị mua cho các em. Trên xe lửa không có cái gì để ăn, những thứ này đều là để các em ăn ở trên đường."
"Cảm ơn chị dâu", Tống Chiêu Đệ cười một cái, không tự chủ mà nghĩ đến " Tiểu phẩm hồi tưởng đêm xuân kinh điển", bên trong tiểu phẩm có "đội du kích siêu sinh". Ban đầu khi xem cô còn đưa ra lập luận phản bác biên kịch, tiểu phẩn, diễn viên và người niên đại 80. Không ngờ tới bản thân có một ngày cũng như vậy, "Đại Oa, tới đây với yêm".
Đứa bé nắm lấy cánh tay Chung Kiến Quốc, khϊếp sợ mà nhìn Tống Chiêu Đệ.
Chị dâu Chung thấy vậy, đi tới bên người Chung Kiến Quốc, nhẹ nhàng đẩy một chút đứa nhỏ: "Đại Oa, con đi đến bên cạnh mẹ đi, nghe lời, xe lửa sắp tới rồi."
Đứa nhỏ coi như không nghe thấy, xoay người cho Tống Chiêu Đệ một cái ót.
Tống Chiêu Đệ quay sang nhìn anh cả Chung: "Anh cả, đưa Nhị Oa cho yêm."
"Để Kiến Quốc ôm". Anh cả Chung nhìn cháu trai lớn, "Đại Oa không nghe lời, bác sẽ không thương cháu nữa."
Tống Chiêu Đệ: "Không sao đâu ạ, ở nhà yêm cũng thường xuyên làm việc, sức rất lớn". Nói xong liền đem tay duỗi ra.
Chị dâu Tống đối với thái độ của Tống Chiêu Đệ rất hài lòng, liền nhìn Chung Kiến Quốc ra hiệu bằng ánh mắt, người vợ này rất được, "Kiến Quốc, đem vé xe đưa cho anh trai em đi, chúng tôi đưa các cậu lên xe".
Ba đứa nhỏ, hai bao hành lý to, lên xe rất phiền toái, Chung Kiến Quốc cũng không khách sáo với anh trai mình.
Anh lấy vé xe ra, Chung Kiến Quốc xách lên hai cái túi hành lý lớn, xa xa truyền tới thanh âm ầm ầm.
Theo bản năng Tống Chiêu Đệ nghiêng đầu, theo thanh âm mà nhìn lên, cô liền muốn hoa mắt chóng mặt, mùa đông lạnh mùa hè nóng vẫn là ghế cứng trên xe lửa cũ, muốn ngồi mệt chế cô đây mà.
"Nhìn cái gì chứ? Chiêu Đệ." Chung Kiến Quốc đi được hai bước, phát hiện người vợ mới cưới theo không kịp, "Mau lên xe."
Tống Chiêu Đệ mang theo tâm trạng nặng nề, liền cõng đứa lão tam, ôm lão nhị, bước lên đoàn tàu đi về phía nam. Tâm trạng tung tăng của cô khi được "Chạy ra khỏi" thôn Tống nhỏ đã biến mất hầu như không còn, dù cho tâm tình tốt đến đâu cũng bị ngã vào đáy cốc.
"Làm sao vậy?" Chị dâu Chung ôm Đại Oa, nghiêng đầu thì thấy sắc mặt của Tống Chiêu Đệ không được tốt, "Có phải em cảm thấy thoải mái không thoải mái hay không?"
Tống Chiêu Đệ nặn ra một tia cười: "Không phải. Em không nghĩ tới trên xe có nhiều người như vậy, mùi trên xe hơi khó chịu."