Chương 37: Sau Khi Kết Hôn 4

"Người một nhà đừng nói những lời khách sáo như thế này." Lưu Dương nhìn Tống Chiêu Đệ đi tới cửa nhà, người Vương gia cũng không lén lút theo tới, mới đi mượn xe đạp.

Đến buổi chiều, sau khi họ hàng đã ăn cô xong trở về, hàng xóm xung quanh liền giúp đỡ Tống gia dọn dẹp bàn và bát đĩa, Tống Chiêu Đệ vào trong phòng, liền dỡ ra hành lý mà mẹ cô đã chuẩn bị cho cô.

Chung Kiến Quốc cũng đi theo vào, thấy động tác của cô liền cảm thấy kỳ quái: "Em đang làm gì vậy? Tí nữa chúng ta liền phải đi rồi."

Tống Chiêu Đệ lục lọi, tìm kiếm một hồi, quả nhiên lấy được một xấp tiềm được bỏ vào một đôi tất xanh lục.

Chung Kiến Quốc mở to mắt: "Cái này, đây không phải là tiềm tôi đưa cho dì hay sao? Làm sao lại ở chỗ này của em?"

" Mẹ yêm lén để vào đó." Mẹ Tống muốn cho Chung Kiến Quốc một trăm đồng tiền, Chung Kiến Quốc không cần, mẹ Tống liền không nhắc lại nữa, Tống Chiêu Đệ cảm thấy kỳ quái. Cô mua vải, mẹ Tống đều chọn những tấm vải không tốt, để lại cho cô những tấm vải tối, một trăm đồng tiền này là một số tiền lớn, lấy tính cách của mẹ Tống thì chắn chắn sẽ cầm đưa cho cô, "Anh đi ra ngoài nhìn xem có ai tới đây không, để yêm đem tiền để vào trong chăm của mẹ yêm."

Chung Kiến Quốc gật đầu, đứng ở gian nhà chính giữ cửa. Tống Chiêu Đệ nhanh chóng từ gian phía tây chạy đến gian phía đông, sau đó lại cấp tốc đem hành lý sắp xếp lại như cũ, mới hỏi Chung Kiến Quốc: " Anh không trách yêm chứ ?"

"Khoản tiền kia vốn chính là biếu bố mẹ dùng." Chung Kiến Quốc xách bao hàn lý lên rồi nói, "Đi đến chỗ mẹ và cha em nói một tiếng đi, chúng ta phải đi rồi."

Tống Chiêu Đệ thở dài: "Anh cứ đứng ở cửa chờ trước đi. Mẹ yêm và cha yêm không chịu được, nhất định sẽ khóc. Anh đứng ở bên cạnh, hai người bọn họ sẽ ngại ngùng."

Chuyện mẹ Tống lén nhét tiền vào trong hành lý của Tống Chiêu Đệ khiến một lần nữa Chung Kiến Quốc nhận thức được mẹ vợ anh thật sự rất thương con gái. Đối với lời nói của Tống Chiêu Đệ cũng không có bất kỳ hoài nghi gì, liền tới cửa chờ cô.



Đại khái khoảng mười mấy phút, Tống Chiêu Đệ đi ra từ trong viện.

Chung Kiến Quốc quay đầu nhìn lại, sau lưng Tống Chiêu Đệ cũng chỉ có chị cả Tống, Dương thị, mẹ Tống và cha Tống đều không đi ra. Hốc mắt Tống Chiêu Đệ đỏ rực, ý thức được cô vừa mới khóc xong, vào lúc này chắn chẳn tâm trạng của cô cũng không được tốt, cũng không có nói chuyện. Lấy túi hành lý của Tống Chiêu Đệ xách để lên xe đạp phía trước, mới nhìn Tống Chiêu Đệ nói: "Ngồi lên đi."

Thôn Tống nhỏ có một chiếc máy kéo, là của đại đội sản xuất. Cha Tống muốn tìm thôn trưởng mượn xe, Chung Kiến Quốc ngăn trở. Anh đạp xe mang theo Tống Chiêu Đệ, Lưu Dương chở chị cả Tống, lúc trở về là Lưu Dương và chị cả Tống mỗi người đi một xe.

Huyện thành cách thôn Tống nhỏ hơn ba mươi dặm đường, một đừng bốn người đạp vào trong huyện, khó khăn lắm mới đuổi kịp chuyến tàu cuối cùng đi thành phố Tân Hải. Chị cả Tống chỉ cùng Chung Kiến Quốc nói một câu, hãy chăm sóc em gái yêm thật tốt, liền quay xe lái đi.

Trên đường chị cả Tống trở về liền than thở. Tống Chiêu Đệ tâm đã được mãn nguyện rồi.

Chung Kiến Quốc thấy Tống Chiêu Đệ luôn nhìn ra cửa sổ phía ngoài, ánh mắt giống không đủ dùng, ngộ nhận là địa điểm mà cô đi xa cũng chỉ là huyện thành, hết thảy đối với bên ngoài đều cảm thấy hiếu kỳ: "Lúc chúng ta trở về từ Thân Thành liền chuyển thuyền."

"Thân Thành? Nghe nói Thân Thành rất mỹ lệ." Trong mắt Tống Chiêu Đệ sáng lên, "Chúng ta có thể ở Thân Thành chơi nửa ngày rồi mới đi không?"

Chung Kiến Quốc: "Không được. Chờ sau này tôi có thời gian, lại mang em đi Thân Thành chơi."

"Vậy yêm có thể đi mua chút đồ không?" Tống Chiêu Đệ nhìn anh, ánh mắt đầy sự khao khát, "Yêm không mua đồ quý, chỉ muốn mua một chút đồ của Thân Thành mà thôi."

Chung Kiến Quốc muốn nói là không được, thấy quần áo màu xanh trên người Tống Chiêu Đệ, nghĩ đến Tống Chiêu Đệ vì tiết kiệm tiền, cố ý nói cô thích bộ quần áo thoải mái này, anh lại không nhịn được gật đầu, "Nhớ phải đi mau về mau, thuyền không đợi người."