Chương 31: Trong Khi Kết Hôn 1

Chung Kiến Quốc không tự chủ được nghĩ đến chính bản thân mình khi còn bé, trong mắt ba anh cũng chỉ có đứa con trai kia của Triệu Ngân mà thôi, không hề có anh và anh trai, cánh tay ôn thật chặt con trai cả, anh bảo đảm nói: "Sẽ không đâu!"

Đứa bé duỗi ra ngón tay nhỏ: "Ngoéo tay?"

Chung Kiến Quốc bất đắc dĩ: "Ngoéo tay."

"Ngoéo tay thắt cổ, một trăm năm không cho phép thay đổi." Đứa nhỏ uy hϊếp nói, "Ba ba biến thành cha ghẻ, con cũng sẽ không cần ba nữa."

Chung Kiến Quốc cười nói: " Được !"

"Ba ba, con nhớ nhà." Đứa nhỏ nắm lấy bàn tay Chung Kiến Quốc, ngửa đầu nhìn anh, " Con nhớ mẹ."

Ánh mắt Chung Kiến Quốc chợt lóe: "Ngày kia, chúng ta liền trở về nhà, trong nhà sẽ có mẹ."

"Nhưng đó là mẹ kế." Đứa bé nhắc nhở anh, "Con biết, mẹ đã không còn trên đời rồi."

Chung Kiến Quốc: "Mẹ kế cũng là mẹ. Con có hai người mẹ đó nhé."

"Con chỉ muốn mẹ mà thôi." Đứa nhỏ rất cố chấp.

Chung Kiến Quốc khẽ nhíu mày, đem cậu bé để dưới đất: "Đi tìm mẹ của con đi, ba cũng sẽ không ngăn cản con đâu."

Đứa nhỏ dậm chân dưới đất, sắc mặt biến đổi, ngay tức khắc trong mắt cậu bé tràn đầy nước mắt.



Chị cả Chung nhìn thấy thì vô cùng đau lòng, đem cháu trai cả ôm vào trong lòng mình, trừng mắt với Chung Kiến Quốc: "Cậu cùng một đứa nhỏ so đo là tính tình kiểu gì vậy?" Lập tức lại khuyên đứa bé, "Đừng nghe ba con nói bậy. Mẹ của con, chuyện của mẹ con là do bản thân cô ấy tự gây ra, không thể trách ba con được. Mẹ của con đã không còn trên đời, trong lòng ba của con cũng không dễ chịu gì.

"Ba con tìm mẹ kế cho các con cũng không phải vì bản thân, mà là vì muốn chăm sóc ba anh em các con đó. Nếu không phải bởi vì các con, cha con cũng sẽ không như gấp rút mà cưới vợ mới như vậy. Đại oa à, các con nghe lời nhé, mẹ kế sẽ rất thương các con, ba con cũng sẽ không cần lo lắng các con ở nhà bị đông lạnh hay đói bụng, có như vậy thì ba của con mới có sức lực để đánh kẻ xấu."

"Mẹ lớn, con sẽ nghe lời, mẹ kế thật sự sẽ thương con sao?" Trước kia, cậu bé thường xuyên nghe được mẹ mình nói, mẹ kế của ba rất là xấu, khi cậu bé đi tới gia đình nhà bác cả, ngày ngày đều nghe được chị họ nói, mẹ kế của ba chính là người phụ nữ xấu xa nhất trên đời này. Cho nên khi Chung Kiến Quốc luôn mãi bàn về việc đăng ký kết hôn, y như rằng cậu bé liền cảm thấy bất an.

Chị dâu Chung thở dài: "Đương nhiên. Nếu mẹ kế dám đối xử với con không tốt, con liền gọi điện thoại cho bác cả, chờ tí nữa mẹ lớn sẽ đem số điện thoại trong xưởng của bác cả cho con. Mẹ lớn nhận được điện thoại liền đi đảo Ông Châu đón con về."

" Được ạ!" Mặt mày cậu bé hớn hở.

Chung Kiến Quốc nói một tiếng: " Chị dâu, đừng nuông chiều nó. Tống Chiêu Đệ là người thông minh, nhưng lại rất thành thực thẳn thắn, sau này còn không biết là ai ức hϊếp ai đâu”.

"Đại oa nhà chúng ta sẽ không ức hϊếp mẹ kế." Chị dâu Chung nhìn đứa nhỏ nói, "Đúng không?"

Cậu bé nhếch miệng, không có đáp ứng.

Chị dâu Chung bất đắc dĩ nói: "Tôi đi cung tiêu xã mua ít đồ, để các cậu có đồ ăn trên đường đi. Đúng rồi, Kiến Quốc, có mua vé xe không?"

"Hôm nay em trở lại, trừ việc muốn nói với anh chị chuyện kết hôn, chính là tới mua vé xe." Chung Kiến Quốc nói, "Buổi chiều, em nghĩ là không có xe lửa đến Thân Thành, trên đường còn phải đổi xe, để em đi trạm xe hỏi một chút làm sao để đổi xe."

Chị dâu Chung nhìn cháu trai cả ở bên người, lại liếc nhìn hai đứa cháu nhỏ đang ngồi ở trên hai cái ghế đằng kia, nói: "Các em có không ít hành lý đâu, còn có ba đứa nhỏ nữa, nếu không để tôi bảo anh của cậu đưa các người đi một đoạn đường nhé?"

"Không cần." Chung Kiến Quốc nói, "Anh cả vừa lên chức tổ trưởng mà xin nghỉ, người bên dưới sẽ có ý kiến. Ngày kia gặp Tống Chiêu Đệ, em sẽ nói với cô ấy mang hành lý ít đi một chút, thiếu cái gì thì quay đầu đến thành phố Dũng lại mua sau."