Hiện bây giờ không phải một trăm năm sau, không ai dám ức hϊếp nước Hoa rộng lớn. Lão Tưởng nói đánh qua liền đánh qua, Tống Chiêu Đệ không dám mang chuyện này ra nói đùa: "Yêm biết, sẽ không trễ nải chuyện của anh."
Về đến nhà, mẹ Tống thấy Tống Chiêu Đệ mua quần áo, sắc mặt biến đổi dị thường khó coi.
Tống Chiêu Đệ lén lút nhún nhún vai, đi tới bên cạnh mẹ Tống, ở bên tai bà nhỏ giọng nói: "Tiền của Chung Kiến Quốc đều bị con dùng để mua vải rồi. Có cả của mẹ và của cha, còn có cả phần của hai đứa cháu trai nữa."
Trong lòng mẹ Tống ấm áp, giả vờ cả giận nói: "Yêm không thiếu quần áo."
"Mẹ không thiếu, vậy có thể đưa cho chị gái và anh rể." Tống Chiêu Đệ chỉ hai người đang học đi xe đạp tổ trước cửa.
Mẹ Tống giơ tay đem vải ôm vào trong phòng, vừa đi vừa nói: "Bọn họ cũng không thiếu."
Chung Kiến Quốc ở lại dạy Lưu Dương học đi xe, Tống Chiêu Đệ không sợ Chung Kiến Quốc phát hiện con người thật của cô, cười hì hì nói: "Mẹ, mẹ chọn lựa bốn khối, còn dư lại đưa con tìm khối vải thô bọc lại, lưu lại cho ba đứa nhỏ của anh ta làm quần áo."
" Con không mua quần áo cho mình, lại dùng tiền Chung Kiến Quốc đưa mua vải cho yêm, Chung Kiến Quốc không tức giận sao?" Mẹ Tống lo lắng nói.
Tống Chiêu Đệ: " Hiện tại anh ta đối với con vô cùng hài lòng, những miếng vải này toàn bộ cho các người, anh ta cũng không dám nói gì. Nhiều lắm là bản thân sinh ra khó chịu một hồi mà thôi."
"Ngẫu nhiên một lần làm khó anh ta mà nói thì không tính là cái gì, nếu con thường xuyên mua cho nhóm yêm đồ vật, Chung Kiến Quốc không tức giận cũng sẽ không vui vẻ." Mẹ Tống sợ Tống Chiêu Đệ không hiểu chuyện, " Buổi tối hôm qua, cha của con nói Chung Kiến Quốc có năng lực, người có năng lực thì đều có tính khí riêng. Sau này, có mua đồ vật cho yêm, nhất định phải hỏi rõ ràng, nếu thật sự cậu ta không thèm để ý, con hẵng mua."
Tống Chiêu Đệ: " Con biết. Mẹ, con định dùng này thời gian hai ngày để làm một bộ quần áo cho ba đứa con của anh ta, lại làm thêm một đôi giày. Quần áo làm lớn một chút cũng không sao, giày thì phải làm vừa vặn, tí nữa, mẹ giúp con tìm mấy đôi giày tới đây để xem dáng nhé?"
"Ai, làm mẹ kế thật là khổ." Mẹ Tống than thở, "Chiêu Đệ, hiện tại con muốn đổi ý, chúng ta vẫn còn kịp đổi, nếu để đến mồng chín liền không có thuốc hối hận."
Tống Chiêu Đệ: "Không hối hận. Nếu nuôi ba đứa nhỏ kia không quen, con liền để bản thân sinh vài đứa." Dừng một chút cô nói tiếp, " Mẹ, đừng lo lắng, con là gả cho Chung Kiến Quốc, lại không phải gả cho con trai của anh ta. Mấy đứa nhỏ không hiểu chuyện, con sẽ để cho Chung Kiến Quốc dạy dỗ bọn họ."
"Được rồi." Tống mẫu lựa ra bốn khối vải tối màu không tốt lắm, còn dư lại giao cho Tống Chiêu Đệ, "Đem những thứ này cất đi."