"Mẹ, nghe nói Chung đồng chí tới."
Thanh âm từ bên ngoài của Lưu Dương truyền vào, Chung Kiến Quốc đi ra ngoài: "Gọi em Kiến Quốc là được rồi. Này, cá nhiều như vậy, đây là —— "
"Cá hố." Lưu Dương bỏ xuống sọt đầy cá được làm từ cỏ xanh, "Hôm qua người đi biển đánh cá trở lại, đội trưởng nói mỗi một nhà chia cho hai con cá. Mẹ, yêm suy nghĩ qua mấy ngày nữa nhà chúng ta có việc, lúc phân cá con liền nói với bọn họ, chúng ta có việc phải cần dùng đến cá, cho nên con lấy thóc đổi với bọn họ."
Mẹ Tống gật gật đầu biểu thị đã biết: "Trước cho vào trong chậu đã, ăn cơm xong lại đem cá ướp muối."
" Dì à, có muốn mua thịt heo hay không?" Chung Kiến Quốc hỏi.
Mẹ Tống chỉ chuồng heo: "Ngày kia đem đầu heo kia gϊếŧ đi, lại đi tìm người khác đổi chút cải xanh là được."
Chung Kiến Quốc chưa trải qua một ngày làm nông dân, cũng không biết heo có ý nghĩa như thế nào đối với người nhà nông, nhìn thấy cũng không có cảm giác gì, con heo lớn mập mạp đang ngủ rất say sưa, ngộ nhận là mẹ Tống kiếm việc khiến trong lòng Chung Kiến Quốc cực độ phức tạp, nhưng anh ta cũng không nói gì, xoay người trở về phòng bếp giúp Tống Chiêu Đệ bưng thức ăn.
Hôm nay là thứ sáu, Tống Chiêu Đệ có khóa dạy, sau bữa cơm thì cô liền đi trường học xin nghỉ trước, sau đó mới ngồi trên xe của Chung Kiến Quốc rồi đi ra ngoài. Nhưng mà, đến cửa thôn bị cản lại.
Tống Chiêu Đệ từ trên xe nhảy xuống: "Thôn trưởng, có chuyện gì sao?"
" Cậu ấy là đối tượng của cháu?" Thôn trưởng lấy tay đỡ xe đạp của Chung Kiến Quốc.
Tống Chiêu Đệ: " Đúng vậy. Anh ấy cũng không phải là người ngoài, là con riêng của dì con."
"Yêm còn nghe nói anh ta là một quân nhân." Thôn trưởng hỏi.
Chung Kiến Quốc vô cùng kinh ngạc, liền nhìn về phía Tống Chiêu Đệ, ý bảo làm sao ông ấy biết?
"Là dì cách vách nhà yêm nói chuyện này với bác sao?" Trong lòng Tống Chiêu Đệ mắng thầm một câu, đúng là người phụ nữ ba hoa, "Bác thôn trưởng à, bác muốn hỏi yêm là khi nào kết hôn sao?"
Thôn trưởng xua tay: "Yêm mới không quan tâm khi nào cháu kết hôn, yêm là muốn hỏi cháu kết hôn xong có còn ở lại trong thôn chúng ta dạy học hay không."
"Yêm phải đi theo chồng." Tống Chiêu Đệ nói xong, nhất thời hiểu rõ ý tứ của ông, "Thôn trưởng là lo lắng sau khi yêm đi, trong trường học không có thầy giáo sao? Trong trấn phân cho thôn chúng ta sinh viên và học sinh cao trung đều là thanh niên trí thức, người tìm bọn họ là được."
Thôn trưởng xua tay: "Bọn họ là xuống nông thôn rèn luyện, không phải hưởng phúc."
" Bác thôn trưởng cho là làm thầy giáo là hưởng phúc sao? Dạy trẻ con còn mệt mỏi hơn nhiều hơn so với làm việc nhà. Yêm thà rằng giúp mẹ yêm làm việc, cũng không nguyện ý dạy trẻ nhỏ trong thôn chúng ta." Tống Chiêu Đệ nói, "Lại nói, bọn họ từ thành thị lớn tới, kiến thức so với yêm thì lớn lên, so với yêm thì thích hợp làm thầy giáo hơn. Bác đừng cản yêm nữa, mau đi tìm bọn họ đi."
Thôn trưởng nhíu mi: "Nghe ý tứ của cháu, các cháu muốn kết hôn?"
"Đúng vậy. Yêm cũng không muốn kết hôn nhanh như vậy." Tống Chiêu Đệ chỉ vào Chung Kiến Quốc, " Anh ấy ở hạm đội Đông Hải, bác thôn trưởng có biết đến hạm đội Đông Hải không? Chính là hạm đội Đông Hải năm trước đã đánh nhau cùng lão Tưởng đó. Lão Tưởng bên kia không an phận, qua mấy ngày nữa anh ấy phải trở về. Yêm phải đi cùng để anh ấy an tâm."
Tống gia sinh ra một sinh viên, trong thôn có người hâm mộ cũng có người ghen tỵ. Nhưng mà, vô luận người dân trong thôn là hâm mộ hay ghen tị Tống Chiêu Đệ, thì khi nhắc tới cô với người dân ngoài thôn đều có một bộ dáng vô cùng tự hào.